Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 188 - Chương 188. Báo 2

Chương 188. Báo 2 Chương 188. Báo 2

Viện trưởng Hách nỗ lực vẽ một cái bánh lớn cho bác sĩ Triệu, chính là sợ anh ta nghĩ không thông, không làm nữa, người trẻ tuổi trọng mặt mũi, lỡ như anh ta nghĩ không thông, chạy đến đại đội thôn làm thầy lang trong thôn, bệnh viện bọn họ sẽ tổn thất một nhân tài.

Viện trưởng Hách vẽ một cái bánh lớn cho bác sĩ Triệu, Tần Diễm Phương thì lại kéo Triển Ngải Bình: "Cô đoán thử xem bác sĩ Triệu này lúc nào mới điều đi?"

"Tôi cảm giác cậu ta không muốn ở lại trong bệnh viện."

Triển Ngải Bình lắc đầu: "Cậu ta không ăn bánh của viện trưởng."

Tần Diễm Phương: "Bánh gì?"

Triển Ngải Bình nói: "Ông ấy vẽ ra cái bánh mà cô muốn ăn cho bác sĩ Triệu."

Tần Diễm Phương: "Cái gì?"

Triển Ngải Bình nói: "Ở nhà lầu."

Tần Diễm Phương: "…"

"Bác sĩ Triệu này còn nhỏ tuổi hơn tôi." Tần Diễm Phương thở dài: "Cô nói xem bao giờ bệnh viện chúng ta mới có người lớn tuổi hơn tôi đến, cũng không mong thông minh, chỉ cầu anh ấy là một bác sĩ nam bình thường chút."

Triển Ngải Bình: "…"

"Viện trưởng đang lập kế hoạch tuyển bác sĩ chuyên trị rắn cắn vào bệnh viện, cô có thể suy nghĩ một chút, khá là phù hợp yêu cầu của cô."

Trên núi ở nơi này nhiều rắn độc, hiện tại cũng không có huyết thanh trị độc rắn, bình thường đều chữa trị bằng thuốc bắc, dân gian trị độc rắn cũng nhiều kiểu nhiều loại, trong thôn quê có rất nhiều bác sĩ chuyên trị rắn cắn.

Còn rất nhiều người trúng độc rắn, không đưa đến bệnh viện, mà tìm bác sĩ chuyện trị rắn cắn, nhưng trình độ của những bác sĩ này cũng chênh lệch không đồng đều, trị chết trị tàn làm trễ nãi chứng bệnh cũng nhiều.

"Bác sĩ chuyên trị rắn cắn? Trị độc rắn? Không không không không…" Tần Diễm Phương đột nhiên lắc đầu, "Bị rắn cắn quá kinh khủng, tôi sợ rắn, tôi sợ chết mất, tôi vừa thấy rắn là bỏ chạy, còn bác sĩ trị rắn cắn, tôi không muốn nhìn thấy những gì liên quan đến rắn, còn không bằng ăn nấm."

Triển Ngải Bình: "… Rắn có đáng sợ như vậy sao?"

Cô còn rất biết bắt rắn, cô bắt rất chính xác, ánh mắt của Triển Ngải Bình tốt, năng lực phát hiện rắn cũng rất mạnh.

"Sợ, thật là đáng sợ."

"Cô lớn lên ở đây, từ nhỏ đến lớn cũng gặp không ít rắn."

"Chính vì nhìn thấy nhiều mới sợ!" Bình thường người địa phương cũng sẽ tránh xa những nơi thường có rắn, vào thời kỳ rắn hoạt động cao điểm phải cực kỳ cẩn thận, lên núi cũng phải cầm theo cây gậy bên người, vừa đi vừa đuổi rắn.

Nghĩ tới rắn độc, Tần Diễm Phương đột nhiên lại cảm thấy bác sĩ Triệu lúc trước ăn nấm dại trúng độc vừa ngốc vừa đáng yêu.

Viện trưởng Hách vẽ cái bánh lớn cho bác sĩ Triệu suốt hai ngày, nhưng bác sĩ Triệu khó chơi, viện trưởng Hách thấy anh ta như vậy, cho là anh ta sẽ nghĩ cách điều đi, cũng không có cách nào, dưa hái xanh không ngọt.

Cũng không nghĩ tới, đợi hai ba ngày, Triệu Kinh còn ở trong bệnh viện.

Bác sĩ Triệu không biết nấu ăn lắm, vì tế anh ta cực thích nấm, bởi vì nấm dại là nguyên liệu hiếm có trên đời, không cần kỹ năng nấu nướng gì là có thể nấu một món cực kỳ ngon.

Sau khi tới bệnh viện, anh ta ăn chực vài bữa cơm, bởi vì chị gái của Tần Diễm Phương - Tần Lan Phương rất biết nấu ăn, Tần Lan Phương ở lại bệnh viện chữa bệnh, cô ấy không có văn hóa gì, đi đứng cũng không quá thuận tiện, nhưng biết nhận biết thảo dược thuốc đông y, thỉnh thoảng sẽ giúp đỡ bốc thuốc ở trong phòng thuốc Đông y.

Bởi vì bệnh viện bắt đầu xây dựng, buổi trưa các công nhân ăn cơm ở bệnh viện, Tần Lan Phương giúp đỡ nấu cơm tập thể cho công nhân ăn, bác sĩ Triệu thì đi ăn chực cơm tập thể của những công nhân này.

Ăn chực một ngày thì có ngày thứ hai, ăn chực ngày thứ hai thì có ngày thứ ba…

Anh ta cũng đã ăn canh chua bí đỏ mà Tần Diễm Phương nấu, bác sĩ Triệu cũng rất khó hiểu: "Tại sao chị gái cô nấu ăn ngon như vậy mà mỗi ngày cô chỉ biết luộc bí đỏ?"

Bác sĩ Triệu ở trong bệnh viện, cực kỳ không muốn nhìn thấy nhất chính là Tần Diễm Phương, bởi vì mỗi lần nhìn thấy cô ấy, bác sĩ Triệu sẽ nhớ tới ngày lần đầu tiên tới bệnh viện.

Mà chị gái cô ấy lại nấu ăn rất ngon.

Tần Diễm Phương: "Có đồ ăn mà cậu vẫn chưa thể câm miệng sao?"

Bác sĩ Triệu nói: "Cô luộc bí đỏ cũng rất ngon."

Tần Diễm Phương: "Chị tôi đã xem mắt bàn chuyện cưới gả rồi, chờ chị tôi gả đi, người rời khỏi bệnh viện, cậu sẽ không được ăn món chị ấy nấu nữa."

"Nếu như cậu không có đồ ăn, tôi chia một chén canh bí đỏ cho cậu."

"Tôi không cần." Bác sĩ Triệu từ chối: "Chờ chị cô gả đi rồi, tôi cũng hẳn nên

điều đi rồi."

Anh ta nhất định không ở lại bệnh viện này.

"Tôi đây, tuyệt không ở lại chỗ này!"

Tần Diễm Phương: "Nơi này có gì không tốt, tôi cảm thấy bệnh viện chúng tôi rất tốt."

"Tôi cũng cảm thấy bệnh viện chúng ta rất tốt." Triển Ngải Bình cười: "Tôi thấy hai ngươi rất có duyên phận, như hai oan gia vui vẻ."

Tần Diễm Phương và bác sĩ Triệu lắc đầu, trăm miệng một lời: "Làm sao có thể."

Tần Diễm Phương từng thấy bộ dạng ngu ngốc của kẻ ngu bị trúng độc này, làm sao có thể gả cho tên ngốc này.

Mỗi lần bác sĩ Triệu vừa thấy Tần Diễm Phương sẽ có bóng ma trong lòng, làm sao có thể có duyên phận với cô ấy, cho dù có cũng là nghiệt duyên.

Bình Luận (0)
Comment