Trong nấm dại, độc tính mạnh nhất, trí mạng nhất thuộc về chủng Amanita, tạo thành tổn thương rất nặng đối với gan, ngoại trừ những loài có tính trí mạng cao, còn có một vài loại nấm dại gây ảo giác kỳ lạ.
Những loại nấm gây ảo giác khá kỳ quái huyền học. Có lần một nồi nấm trong súp, có mấy người ăn trúng độc, có mấy người ăn rồi không trúng độc, có mấy người trúng độc liền, lại có mấy người trì hoãn sau đó mới trúng độc.
Có vài người sau khi rơi vào ảo giác, còn có thể sinh hoạt đi làm bình thường, thậm chí bản thân cũng không phát hiện, yên lặng rơi vào trong ảo giác, hai người cùng trúng độc có thể tiến vào trong ảo giác tương tự nhau, còn có thể trò chuyện với nhau, phối hợp với ảo cảnh của đối phương.
Người ở đây mắng kẻ điên, cũng mắng là: "Cậu ăn phải nấm rồi sao?"
Tình huống này của bác sĩ Triệu vẫn nằm ở mức nhẹ, không có những tiếng kêu la của ma quỷ, mấy người bác sĩ Châu không chế anh ta.
Triển Ngải Bình kiểm tra xử lý cho anh ta, truyền nước. Bác sĩ Châu sức lớn, sợ làm bị thương Triển Ngải Bình đang mang thai, không để cô trực tiếp ra tay, bác sĩ Châu thật sự không có gì để nói: "Đây chính là bác sĩ khoa tiêu hóa am hiểu chữa trúng độc nấm?"
Tần Diễm Phương: "Có lẽ là ăn nấm nhiều, bệnh lâu thành lương y."
Triển Ngải Bình lắc đầu một cái: "Vậy cũng không giống."
Cũng có thể là đã thấy rất nhiều người ăn nấm dại trúng độc, bản thân cũng muốn thử một chút, hoặc là tự tin với năng lực phân biệt nấm dại của mình, cho là mình tuyệt đối không thể trúng độc, bởi vậy mới bất cẩn.
Thế nhưng kiểu người làm bác sĩ trúng nấm độc ở bệnh viện quả thực chưa từng thấy.
Bác sĩ Châu: "May là cậu ta không xem chúng ta như con muỗi rồi đập."
Lúc trước có một người trúng độc, gặp ảo giác nhìn đâu đâu cũng có muỗi, cứ đập muỗi mãi không thôi.
Tần Diễm Phương lắc đầu một cái: "Không rõ ăn bao nhiêu nấm nữa."
Viện trưởng Hách nghe thấy bác sĩ mới tới ăn nấm trúng độc, quả nhiên "vô cùng đau đớn".
"Thật sự trúng độc?"
"Viện trưởng, chú về bệnh viện xem thử đi."
Đợi đến khi bác sĩ Triệu Kinh tỉnh lại, anh ta ngồi ở trong phòng khám của bệnh viện, gương mặt xanh lè, giống như nấm xanh vậy.
—— Ngày đầu tiên đến bệnh viện báo cáo đã trúng độc.
Đời này cũng không nghĩ đến còn có thể xuất hiện chuyện như vậy, bất cẩn rồi.
Triển Ngải Bình bảo Tần Diễm Phương chăm sóc tâm hồn sắp nát tan của thanh niên người ta: "Tiểu Tần, cô có muốn khuyên nhủ cậu ta một chút không?"
Bác sĩ Châu cũng giựt dây nói: "Thời điểm như thế này chính là thời điểm mấu chốt lặng lẽ tiến vào trong lòng cậu ta, tôi thấy cậu ta cũng không tệ lắm."
"Nhìn không quá thông minh." Tần Diễm Phương lắc đầu một cái: "Tôi chắc chắn sẽ không gả cho một bác sĩ khoa tiêu hóa vừa đi làm ngày đầu tiên đã ăn nấm trúng độc."
Quá ngu rồi.
Bác sĩ Châu trêu ghẹo nói: "Sao không gả, cô nhìn xem thú vị cỡ nào, sau này cậu ta dám bắt nạt cô, cô cứ nói với cậu ta, hôm nay anh lại ăn nấm hả?"
Tần Diễm Phương lắc đầu một cái: "… Không."
Nhìn bộ dạng phát rồ của anh ta, Tần Diễm Phương bày tỏ người yêu như vậy cô ấy không chấp nhận được.
Viện trưởng Hách trở về, cố ý an ủi bác sĩ Triệu bị tổn thương, dù sao bệnh viện bọn họ có một bác sĩ trẻ tới cũng không dễ dàng, dù cho… có một chút vấn đề như vậy, anh ta cũng là báu vật.
Viện trưởng Hách khuyên nhủ: "Đồng chí Tiểu Triệu, cậu rộng lượng, sau này làm việc ở bệnh viện thật tốt."
Triệu Kinh tuyệt vọng liếc nhìn viện trưởng Hách: "Tôi có thể điều đi nơi khác được không?"
Nếu không phải thời đại này khó tìm việc, anh ta không muốn bước vào bệnh viện này lần thứ hai.
Viện trưởng Hách vô tình nói cho anh ta biết: "Không thể."
"Bọn họ thật sự không có cười cậu, thật đó, không tin tôi gọi người vào, bác sĩ Triển, Tiểu Tần à, mọi người đều vào đi, mọi người nói đi, mọi người chưa từng cười đúng không, mọi người rất quan tâm đồng nghiệp mới tới."
Bác sĩ Triệu: "…"
Quả thực cần an ủi đồng nghiệp mới tới một phen, mấy người bác sĩ Triển đi vào, bác sĩ Triệu thấy nhiều người như vậy, đặc biệt là gặp được Tần Diễm Phương, gương mặt anh ta không kiềm được, thoáng chốc ửng hồng.
"Đây là lần đầu tiên tôi ăn nấm trúng độc."
Triển Ngải Bình: "Chúng tôi tin mà."
"Đúng đúng đúng." Mấy người lập tức gật đầu.
Bác sĩ Triệu: "…"
Anh ta không muốn tiếp tục ở lại cái bệnh viện tồi tàn này nữa, tận đáy lòng bác sĩ Triệu âm thầm hạ quyết tâm, anh ta phải vận dụng hết tất cả biện pháp để được điều đi, anh ta nhất định phải điều đi, đời này anh ta cũng sẽ không quay về lại bệnh viện này.
Thế nhưng nấm quả thực rất ngon.
Bác sĩ Châu nói: "Sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp, đồng chí, chớ để ở trong lòng, cậu coi như bị bệnh, vào bệnh viện một lần, cậu phải cảm ơn bác sĩ Tiểu Triển người ta."
"Cảm ơn bác sĩ Triển."
Bác sĩ Triệu cứng đờ cười.
Triệu Kinh cứng ngắc hai ngày mới bắt đầu đi làm, anh ta cũng tiến vào ký túc xá bệnh viện, nghe nói anh ta vẫn chưa có người yêu, ở cạnh nhà Triển Ngải Bình, viện trưởng Hách khuyên bảo anh ta: "Đồng chí, một mình à, chỉ là điều kiện hiện tại gian khổ một chút thôi, đợi phòng bệnh của chúng ta xây xong sẽ phân phối nhà lầu cho cậu, không bao lâu là có thể xây xong rồi."
"Bệnh viện chúng tôi nhất định là bệnh viện tốt nhất thị trấn, tuy rằng không sánh được trong huyện, nhưng chúng tôi…"