Uống thuốc trừ sâu, cách làm trực tiếp thường thấy của người nhà quê chính là ép ói ra, mấy người đè lại, đào phân từ trong nhà vệ sinh đổ vào.
Dù cho trong miệng la hét không uống thuốc trừ sâu, người nhà của anh ta cũng không dám không đổ, sợ anh ta uống thật.
Hình ảnh kia quả thật một lời khó nói hết.
Có điều cách này cũng là cách cấp cứu hữu hiệu.
Bác sĩ Châu thở dài nói: "Bác sĩ đa khoa chúng ta thật không dễ dàng, cái gì cũng phải biết một chút."
Triển Ngải Bình: "Bác sĩ Châu từng làm bác sĩ nghiệp dư mấy năm, kiến thức rộng rãi."
Bác sĩ Châu: "Cô từng làm sinh viên mấy năm, cũng có kiến thức rộng rãi."
"Bác sĩ Triển, tôi thật sự rất tò mò, lão quân y khoa xương của các cô lợi hại thế sao?" Bác sĩ Châu cảm thấy Triển Ngải Bình quả thực rất có chiến tích ở khoa xương, sau này ông ta ngẫm lại cũng đúng, Triển Ngải Bình từ nhỏ lớn lên ở trong gia đình quân nhân, đi học đại học quân y, chắc chắn quen biết rất nhiều quân y, trong bộ đội mà, bị thương khá nhiều, dễ bị nhất là xương.
Vì thế Triển Ngải Bình có thể có năng lực này, ông ta cũng không hoài nghi.
"Lợi hại lắm, tôi cũng lợi hại."
Triển Ngải Bình nói: "Còn không biết đồng nghiệp nam mới tới thế nào? Không phải Tiểu Tần vừa vặn muốn tìm người yêu làm bác sĩ sao? Nếu như trẻ vừa vặn tập hợp lại với nhau."
Tần Diễm Phương vung tay: "Nào dễ như vậy, lỡ như người ta có người yêu rồi sao? Tôi thích người có tướng mạo đứng đắn chút, thông minh một chút, lại lớn hơn tôi một chút."
Viện trưởng Hách nói: "Ngoại hình của sinh viên y mới đến cũng không tệ lắm, cô có thể thử xem."
Bác sĩ Châu nói: "Bà mai Triển, cô giúp Tiểu Tần người ta thử coi, đi thăm dò đi."
Triển Ngải Bình nói: "Bảo viện trưởng tìm hiểu kìa, chọn hai bác sĩ nam thích hợp vào bệnh viện."
Viện trưởng Hách: "Bệnh viện chúng ta xây dựng thêm, sau này nhất định có thêm người, cần tạo ra danh tiếng cho bệnh viện chúng ta, chúng ta phải làm bệnh viện thị trấn có điều kiện tốt nhất trong vùng."
*
Bác sĩ nam khoa tiêu hóa trong miệng viện trưởng Hách chưa tới mấy ngày đã đến bệnh viện báo cáo, là bác sĩ năm rất trẻ trung, dáng dấp cũng đoan chính, cao khoảng một mét bảy mươi lăm, tướng mạo anh ta thuộc về loại kia, chính là loại "thanh niên trí thức nam" tiêu chuẩn.
Triển Ngải Bình suy nghĩ hồi lâu, trong đầu nảy ra một hình dung, Triển Ngải Bình cảm thấy bác sĩ nam Triệu Kinh mới tới chính là hình tượng thanh niên trí thức nam trong phim truyền hình sau này, dung mạo rất lịch sự đoan chính.
Tần Diễm Phương nhìn thấy anh ta, quả nhiên ánh mắt sáng lên, chỉ là không biết anh ta rốt cuộc có người yêu hay chưa.
Triển Ngải Bình ra hiệu qua ánh mắt với cô ấy: "Cô giới thiệu bệnh viện chúng ta cho bác sĩ mới tới đi."
Giống như lúc cô hồi đó.
Đạp bay tra nam, tích cực tập trung vào mùa xuân thứ hai.
"Tôi đi khám cho bệnh nhân kia."
"Được." Tần Diễm Phương vốn không quá vội vã tìm bạn trai, nhưng bác sĩ nam Triệu Kinh mới tới này có vẻ ngoài quả thực rất hợp khẩu vị của cô ấy.
Cô ấy tiến lên chào đón: "Bác sĩ Triệu, chào mừng đến đây, tôi giới thiệu bệnh viện chúng ta cho anh…"
Lúc Tần Diễm Phương đi tới bên cạnh Triệu Kinh, trong lòng cô ấy thầm nói, cô ấy cảm thấy sắc mặt Triệu Kinh không dễ nhìn lắm, có lẽ không hài lòng với điều kiện của bệnh viện bọn họ.
Cũng đúng, anh ta mới học bổ túc ở bệnh viện huyện.
Tần Diễm Phương chủ động nói: "Phòng bệnh mới và phòng mổ của bệnh viện chúng ta đang trong giai đoạn xây dựng, anh có thể ở ký túc xá của tòa mới, là phòng đơn."
Cô ấy quay đầu nhìn Triệu Kinh bên cạnh, thấy mặt mày anh ta sáng sủa đoan chính, có lẽ nào đã có người yêu?
Triệu Kinh chau mày, anh ta nhìn chằm chằm ký hiệu trên tường bệnh viện: "Ký hiệu của bệnh viện mọi người tại sao là màu xanh?"
Màu xanh?
Tần Diễm Phương sửng sốt một chút, ký hiệu trên tường rõ ràng là màu đỏ, bệnh viện bọn họ sắp xây dựng thêm, còn mới quét một lớp nước sơn màu đỏ.
Lẽ nào bác sĩ Triệu này lại là người mù màu?
"Đây chính là bác sĩ Triệu mới tới à, ai u, ngoại hình trông thật đoan chính." Bác sĩ Châu Trung Hoa vốn đang hóng mát không đi làm giống như mèo ngửi thấy mùi tanh, vội vàng đến nói mấy câu.
Bác sĩ Châu tò mò nói: "Hai người làm gì mà ngẩn người ở đó vậy? Bệnh viện này có chỗ nào khác thường à?"
Tần Diễm Phương cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô ấy chỉ vào bức tường bên ngoài bệnh viện: "Bác sĩ Triệu nói đây là màu xanh."
Bác sĩ Châu không hiểu ra sao: "Màu xanh, màu xanh gì?"
Mù màu sao?
Bác sĩ Triệu nói: "Màu này cũng quá xấu! Lau sạch đi."
Lúc này Triển Ngải Bình cũng đi tới, nói thẳng: "Còn nhìn cái gì, mau đỡ anh ta, anh ta ăn nấm dại trúng độc rồi."
Bác sĩ Châu: "?"
Tần Diễm Phương: "!"