Cặp đoàn trưởng Khương hẹn hò hết sức vui vẻ, trước khi rời đi nói với hai vợ chồng Cố Thịnh: "Vợ của cậu thật đúng là một bà mai xứng chức."
"Đáng tin hơn lão già họ Tôn kia nhiều."
"Chờ khi tôi kết hôn, nhất định tặng ông mai bà mối phần lễ dày nhất."
Triển Ngải Bình được khen ngợi, cho anh ta một khuyến mãi đó là trị hói đầu cho anh ta, ban đầu đoàn trưởng Khương còn không tin, không nghĩ tới sau nửa tháng trên đầu thật sự mọc ra tóc đen, tóc bạc cũng không còn, hơn nữa người gặp việc vui tinh thần thoải mái, cả người trẻ ra mười tuổi.
Trước đây anh ta hận không thể lúc nào cũng đội mũ, bây giờ có thể lộ ra mái tóc của mình, anh ta luôn tìm cách để lộ tóc của mình ra.
Đoàn trưởng Khương nóng ruột, anh ta và Tần Lan Phương quyết định xác định việc kết hôn.
Tần Diễm Phương hoàn toàn trở mặt với nhà họ Trương, người nhà họ Trương nhìn thấy đoàn trưởng Khương, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, Trương Viễn nhiều lần muốn cứu vãn với Tần Diễm Phương, Tần Diễm Phương cầm chổi đuổi anh ta ra ngoài.
"Cõi đời này đàn ông có ba cái chân nhiều vô số kể, không thiếu một kẻ như anh ta."
Bác sĩ Châu đề nghị: "Để bà mai Tiểu Triển giới thiệu một sĩ quan cho cô đi, đồng đội chưa kết hôn của chồng cô ấy rất nhiều."
"Không không không không." Tần Diễm Phương lắc đầu, cô ấy cũng không muốn tìm quân nhân kết hôn, quân nhân rất tốt, nhưng cô ấy trải qua hoàn cảnh xa cách hai nơi với Trương Viễn, cô ấy càng hy vọng có thể tìm một người yêu có thể sớm chiều chung đụng, quân nhân quá bận rộn.
"Tôi thật sự muốn tìm bác sĩ, một bác sĩ đáng tin như bác sĩ Triển." Tần Diễm Phương làm kế toán ở bệnh viện, cô ấy cảm thấy gả cho bác sĩ rất tốt, sau này người trong nhà bị bệnh, có một bác sĩ cũng thuận tiện hơn nhiều.
Bác sĩ Châu cau mày: "Sao không phải bác sĩ giống tôi?"
Tần Diễm Phương: "…"
"Viện trưởng Hách à, bệnh viện được xây dựng thêm, lúc nào có sinh viên y trẻ, bác sĩ nam mới đến thì giới thiệu cho tôi quen nhé."
Đơn cho phép bệnh viện bọn họ xây dựng thêm đã được phê duyệt, công nhân và dân binh gần đấy giúp đỡ xây dựng, viện trưởng Hách và Triển và Ngải Bình thảo luận, trước tiên xây phòng bệnh và phòng mổ, phòng bệnh ở tầng ba, phòng mổ tầng hai.
Viện trưởng Hách đề nghị: "Mọi người đến thảo luận một chút, xây mới ba tầng lầu ba, hai tầng dưới dùng làm văn phòng và phòng bệnh, tầng thứ ba tôi muốn dùng làm phòng ở cho các bác sĩ mới, có điều cũng sẽ có kiểu giống phòng bệnh, một phòng nhỏ, hai giường bệnh, một phòng vệ sinh, không đủ cho một nhà ba, bốn người, nhưng có thể thuận tiện cho bác sĩ mới tới ở, làm ký túc xá cho sinh viên, mọi người thấy như vậy có được hay không?"
"Làm như vậy, chúng ta không cần xây nhà trệt nữa, đợi sau này xây nhà lầu cho người nhà bác sĩ luôn, hai phòng ba phòng đều có."
Triển Ngải Bình không có ý kiến, những người khác trong bệnh viện cũng không có ý kiến gì, viện trưởng Hách cứ thỏa thuận như thế, "Mọi người muốn xin ở nhà lầu mới cũng được, nhưng phải bốc thăm."
Tần Diễm Phương: "Chờ xây xong nói sau đi." Bây giờ chỉ là một nơi đổ nát.
Viện trưởng Hách: "Cô gấp cái gì, biết cô vội chuyển qua nhà lầu mà."
"Bệnh viện chúng ta sắp có một bác sĩ mới tới, bác sĩ khoa tiêu hóa, bác sĩ nam, đã học một năm ở bệnh viện huyện, nghe đâu rất tâm đắc đối với phương pháp xử lý bị trúng độc nấm…"
Sau Triển Ngải Bình, bệnh viện Nham Tâm bọn họ lại tăng lên một bác sĩ trẻ, bác sĩ khoa tiêu hóa rất quan trọng, tuy rằng chỗ bọn họ cũng không có khoa tiêu hóa, tất cả đều đảm nhiệm bác sĩ đa khoa.
Bác sĩ Châu nói: "Bác sĩ khoa tiêu hóa vô cùng tốt, sau này lên núi kiếm nấm trúng độc, uống thuốc trừ sâu, cứ để cho cậu ấy xử lý."
Thời đại này rửa dạ dày cũng là việc tốn sức.
Triển Ngải Bình cười: "Bệnh viện đặc biệt thêm một khoa tiêu hoa cho cậu ấy."
Một bệnh viện bình thường, phòng khám cho ngoại khoa, nội khoa, khoa ngũ quan, nha khoa, khoa xương, khoa nhi đều phải có.
Tần Diễm Phương nói: "Bác sĩ Châu sợ nhất gặp phải người uống thuốc trừ sâu."
Hiện tại trong ruộng đồng ồn ào mâu thuẫn náo tranh cãi, có không ít người tức giận uống thuốc trừ sâu thuốc chuột tự sát, bình thường lấy hai loại Dichlorvos và Dimethoate làm chính, độc tính của Dimethoate nhỏ hơn một chút, dễ cứu sống, phần lớn cũng uống Dimethoate nhiều hơn, bớt thống khổ.
Trúng độc thuốc trừ sâu cũng không chỉ có cố ý uống thuốc trừ sâu tự sát, còn có
Lúc phun thuốc trừ sâu bất ngờ trúng độc, những cách xử lý khẩn cấp này, bác sĩ thị trấn và thầy lang trong thôn đều biết một chút.
Bác sĩ Châu vung tay: "Hồi trước có lần xuống nông thôn, lại gặp phải một kẻ ầm ĩ đòi uống thuốc trừ sâu tự sát, mấy người ép phun ra nước bẩn… Tôi cũng không nhìn nổi rồi."