Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 184 - Chương 184. Hàm Súc 5

Chương 184. Hàm súc 5 Chương 184. Hàm súc 5

Cố Thịnh chạy tới trên đất trống: "Tôi chỉ muốn ôm vợ tôi, anh đừng tới gần tôi."

Đàn ông đã kích động thì không trêu chọc nổi.

Đoàn trưởng Khương có hơi ngại ngùng: "Cố Thịnh, tôi muốn trò chuyện với cậu, làm sao yêu đương với đối tượng."

Cố Thịnh nghĩ thầm tôi cũng chưa từng hẹn hò, tôi thẳng tới kết hôn luôn.

Đoàn trưởng Khương vừa hạnh phúc vừa nhăn nhó lại mang theo chút khoe khang vi diệu: "Tôi, người ấy của tôi cực kỳ nhát gan, tôi ở trước mặt cô ấy cũng không dám nói chuyện lớn tiếng."

Cố Thịnh: "Thật lập dị."

Đoàn trưởng Khương tức giận: "Lẽ nào vợ của cậu không lập dị?"

Cố Thịnh: "Tôi nói anh lập dị."

Đoàn trưởng Khương: "Cậu ——"

Quân y Tôn chạy tới thở hồng hộc, ông ấy cũng không có nghe rõ, vội vã mở miệng hỏi: "Ai lập dị?"

Cố Thịnh: "…"

Đoàn trưởng Khương: "… Chú lập dị."

Quân y Tôn: "?"

*

Đoàn trưởng Khương và Tần Lan Phương gặp mặt một lần, cụ thể hai người xem mắt thế nào, người ngoài không biết, nhìn từ kết quả, hẳn là mọi người cùng vui.

Tần Lan Phương ở trong bệnh viện, ngủ chung một nhà với Tần Diễm Phương, mỗi ngày Triển Ngải Bình sẽ điều dưỡng thân thể cho cô ấy, còn tiến hành phẫu thuật nhỏ cho cô ấy.

Bác sĩ Châu ở bên cạnh nói: "Cô thật sự có thể chữa khỏi?"

"Không thể khôi phục nguyên dạng, có lẽ vẫn phải đi đường khập khễnh, có điều… Tôi nghĩ mặc váy dài vào hẳn rất đẹp."

Bác sĩ Châu: …Đẹp?"

Đây là trọng điểm sao?

"Nếu như cô thật sự có thể chữa khỏi cho cô ấy, tôi khâm phục cô."

Dù cho Tần Lan Phương có khả năng khôi phục, nhưng bắp chân cô ấy yếu ớt, từ bề ngoài mà nói, không quá đẹp, cho dù có thể khôi phục, hai chân vẫn có sự khác biệt.

Ngược lại Triển Ngải Bình phát hiện Tần Lan Phương mặc váy rất ưa nhìn, bảo cô ấy thử mặc váy dài, Tần Lan Phương vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ: "Không không không, nào cần mặc váy gì."

Cô ấy ở nhà đều mặc quần xanh đen, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới mặc váy.

Trước đây Tần Lan Phương chưa bao giờ nghĩ tới chưng diện cho bản thân.

"Mặc đi, mặc vào thử xem!" Tần Diễm Phương tìm thấy một cái váy trắng của mình, bảo chị gái Tần Lan Phương thay, Triển Ngải Bình lại thoa ít son có thể ăn được do mình chế, tăng thêm màu môi cho cô ấy.

Trang điểm xong, Tần Lan Phương giống như biến thành người khác, không giống cô gái thôn quê, mà như là cô gái trong thành phố, ngồi ở đó như một đóa hoa đinh hương, yên tĩnh mang theo mùi thơm xa xăm.

Đoàn trưởng Khương tới thấy cô ấy như vậy, càng không biết tay chân để vào đâu.

Hai người bọn họ ngồi trên ghế dài ở bệnh viện, tay đoàn trưởng Khương đang phát run, anh ta cảm thấy rất nóng, muốn cởi mũ trên đầu xuống nhưng anh ta lại nhịn được, trong đầu anh ta toàn mồ hôi: "Em, em có cảm thấy chúng ta như vậy…"

Tần Lan Phương vô cùng e lệ, giọng cô ấy cũng run rẩy: "Làm sao?"

Đoàn trưởng khương: "Thì… Thì có hơi giống cha con."

Đối tượng của anh ta trẻ hơn rất nhiều, mà anh ta hình như hơi già, đặc biệt là đầu tóc.

Lúc hai mươi tuổi, lại như bốn mươi tuổi.

Có điều, một đồng chí có kinh nghiệm từng nói với anh ta, tuy rằng anh ta hai mươi tuổi giống như bốn mươi tuổi, nhưng anh ta ba mươi tuổi vẫn như bốn mươi tuổi, mà anh ta bốn mươi tuổi vẫn như bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi vẫn như bốn mươi tuổi, sáu mươi tuổi vẫn cứ như bốn mươi tuổi… Cuộc sống tốt đẹp của anh ta còn ở phía sau.

Tần Lan Phương: "?"

"Không không không, anh nói em như vậy ý là em rất đẹp."

Tần Lan Phương thoáng chốc đỏ mặt.

Mấy người Tần Diễm Phương Triển Ngải Bình vốn còn ở bên cạnh nghe trộm nhìn lén một hồi, kết quả sau khi nghe xong mấy câu này, cũng không còn khát vọng nghe tiếp.

Triển Ngải Bình trở lại trong phòng, Cố Thịnh nằm ở trên ghế lười bằng tre của cô, hai tay khoanh lại, gối sau đầu.

Triển Ngải Bình thổn thức: "Anh xem đoàn trưởng Khương người ta yêu đương rất hàm súc."

Hai người này đều quá hàm súc, thật sự có loại cảm giác như đang yêu nhau thời sáu mươi, bảy mươi.

Không giống hai người bọn họ.

Cố Thịnh đứng lên cười: "Vậy hai ta cũng hàm súc chút."

"Hàm súc thế nào?"

Cố Thịnh cúi đầu nhìn cô, hai tay đè lại bờ vai cô, thật giống như về lại buổi sáng ngày ấy, cô mặc quân trang, đứng trong ánh sáng mờ mờ, bốn phía gió lạnh hiu quạnh, anh không nhịn được hôn lên môi cô.

Nụ hôn lần này không giống với nụ hôn ban đầu, Triển Ngải Bình đã đáp lại anh.

Lúc hai người tách ra, Cố Thịnh nghĩ thầm, cũng không phải hàm súc là tốt.

"Em hàm súc chút, vợ ơi, đỏ mặt đi em."

Triển Ngải Bình lau mặt, "Trừ phi bị người ngoài bắt gặp, đều là vợ chồng già rồi, còn đỏ mặt cái gì."

Cố Thịnh: "Sau này chớ bị con nhìn thấy."

Triển Ngải Bình vỗ mặt anh: "Đừng quạ đen như thế."

Bình Luận (0)
Comment