Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 183 - Chương 183. Hàm Súc 4

Chương 183. Hàm súc 4 Chương 183. Hàm súc 4

Sau khi Triển Ngải Bình ăn uống no đủ mới nhớ tới nên nói cho Cố Thịnh một chuyện, dù sao đã qua ba ngày, Triển Ngải Bình đã mất đi sự kích động ban đầu từ lâu, cô thuận miệng nói: "Chuyện của đoàn trưởng Khương các anh, chị gái Tiểu Tần đồng ý rồi, cứ bảo đoàn trưởng Khương xem mắt trước."

Cố Thịnh kinh ngạc: "Nhanh như vậy?"

"Đương nhiên, em ra tay mà, đâu có lý nào không thành." Triển Ngải Bình không nhịn được khoác lác.

Khoác lác cũng không cần tiền.

"Hôm sau em đã hoàn thành chuyện anh nhờ."

Cố Thịnh: "… Sao em thành công vậy? Em hỏi thẳng hả?"

"Coi như vậy, anh cũng đừng đoán, em kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối cho anh, nếu không anh cũng không hiểu, việc này thực sự rất trùng hợp, chỉ có thể nói em là người khá may mắn."

Hai vợ chồng ăn no, Cố Thịnh ôm cô vuốt ve. Triển Ngải Bình kể lại chi tiết toàn bộ đầu đuôi câu chuyện cho anh.

Cố Thịnh nghe xong: "… Còn có thể như vậy?"

Triển Ngải Bình cười to: "Lúc đó em cũng không nghĩ tới còn có thể như vậy."

“Có lẽ sắp ăn cưới thật rồi." Cố Thịnh thổn thức: "Chúng ta cứ chờ xem, em không nghe thấy lời đoàn trưởng Khương nói với anh đâu, nói anh ta cưới vợ chính là vì đề làm việc nhà, giặt quần áo nấu cơm trông con cho anh ta, anh ta cũng không nộp lương."

Triển Ngải Bình liếc anh một cái: "Hai anh quả nhiên một ổ rắn chuột."

"Sai rồi." Cố Thịnh khẽ mỉm cười: "Là cá mè một lứa."

"Dù sao chúng ta cứ chờ xem."

"Không có hứng thú xem, em đã từng thấy anh diễn một lần rồi." Triển Ngải Bình phẩy tay tỏ vẻ không thú vị gì, tắm một cái rồi đi ngủ.

Sau khi nghĩ như vậy, Cố Thịnh cũng cảm thấy không có gì thú vị, không bằng ôm vợ ngủ.

Anh hôn trên mặt trên cổ Triển Ngải Bình một hồi lâu, hôn đến mức Triển Ngải Bình thấy phiền, đè lại mặt anh, Cố Thịnh cười ôm lấy cô từ phía sau lưng, hai người dán vào nhau ngủ.

Sợ đè lên cô, Cố Thịnh chú ý tư thế, trên thực tế tướng ngủ của anh rất đẹp, một buổi tối có thể không nhúc nhích.

Tuy rằng nhiệt độ ban ngày ở đây trên dưới 30, nhưng ban đêm mát mẻ, hai người dính vào nhau cũng không nóng, rất thoải mái.

Triển Ngải Bình nhắm mắt lại, cô nằm ở trên gối, giơ tay quấn sợi tóc, trầm giọng nói: "… Hẳn là được rồi."

Mới vừa bị hôn một hồi lâu, trên người cô nóng hầm hập.

Cố Thịnh lập tức lên tinh thần, "Thật à?"

"Anh nhẹ chút thử xem."

Thử một lần, cảm giác cũng không tệ lắm.

Mãi đến tận hôm sau, Cố Thịnh vẫn có cảm giác ăn một lần là biết vị, khi anh tỉnh lại, người bên cạnh còn ngủ say, anh chống cánh tay bên cạnh người cô, hầu kết lăn lên trượt xuống, hôn một cái trên mặt cô.

Tâm trạng Cố Thịnh cực kỳ tốt, đoàn trưởng Khương thì lại treo hai quầng thâm đen to, hai mắt sưng đỏ, vừa xanh vừa sưng, vừa thấy Cố Thịnh lập tức kéo anh ra ngoài.

Đoàn trưởng Khương nghiến răng nghiến lợi: "Không phải cậu nên chủ động nói gì đó với tôi à?"

Cố Thịnh: ". . .Ai, cái gì?"

"Bên ngoài đều biết tôi có đối tượng rồi, sao chỉ có tôi không biết?"

"Khì ——" Cố Thịnh nhịn cười, đoàn trưởng Khương tức giận: "Cậu cười cái mông, cậu mau chóng nói cho tôi."

Anh ta tóm lấy vai Cố Thịnh lắc lắc, Cố Thịnh chuẩn xác đè lại tay anh ta, đoàn trưởng Khương bi ai phát hiện mình già rồi, sức không mạnh bằng anh.

Cố Thịnh sửa lại nếp nhăn trên quần áo: "Chị gái cô ấy đã đồng ý quen với anh."

"Thật, thật à?" Miệng đoàn trưởng Khương há to, quả thực có thể nuốt sống quả trứng gà.

Nhanh như vậy, đây hoàn toàn là dĩa bánh từ trên trời rơi xuống, anh ta sắp có người yêu rồi, anh ta không còn là lão già độc thân nữa! Anh ta cũng có thể có vợ con làm ấm giường, có điều Tần Lan Phương không thể sinh con, không thể sinh con thì không thể sinh con, có một người bầu bạn sống qua ngày, dù sao cũng tốt hơn độc thân một mình.

Mặt đoàn trưởng Khương đỏ lừ, anh ta càng nhìn Cố Thịnh càng hợp mắt: "Anh em tốt, thực sự là anh em tốt."

Đoàn trưởng Khương xông lên ôm lấy anh, vóc dáng của hai người bọn họ đều không nhỏ, hai người đều một mét tám, Cố Thịnh nghĩ đoàn trưởng của bọn họ ế lâu như vậy, có một ngày tâm nguyện có thể thực hiện, thế nên anh cũng cười ôm lại anh ta.

Ai biết đoàn trưởng Khương quá kích động, anh ta ôm lấy Cố Thịnh thế mà muốn ôm Cố Thịnh lên, Cố Thịnh nhận ra ý đồ của anh ta, nghĩ thầm anh nhục nhã ai đó, trở tay bế đoàn trưởng Khương lên, ném qua một bên, nhanh chân bỏ chạy.

Đoàn trưởng Khương bị bế lên ngơ ngác một hồi, vội vã đuổi theo ở đằng sau, lúc còn trẻ, anh ta cũng là kiện tướng chạy cự li dài, đánh võ cầm giải, nếu không cũng không thể được đề bạt, hiện tại vẫn càng già càng dẻo dai: "Cố Thịnh, cậu đứng lại đó cho tôi!"

Bọn họ một người chạy, một người đuổi theo, quân y Tôn vội đến xem náo nhiệt đứng đằng sau sững sờ.

Quân y Tôn: "… Chuyện gì thế?"

Ông ấy cũng vội vã đuổi theo.

Bình Luận (0)
Comment