Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 182 - Chương 182. Hàm Súc 3

Chương 182. Hàm súc 3 Chương 182. Hàm súc 3

"Hỏi quân y Tôn cái gì, ông ta là tham mưu trưởng của tôi, hay cậu là tham mưu trưởng của tôi?" Đoàn trưởng Khương chậc một tiếng, "Tham mưu trưởng mới nhậm chức, tôi muốn thương lượng với cậu một chuyện."

Cố Thịnh được cất nhắc lên phó đoàn trưởng, giữ chức nguyên tham mưu trưởng, quản lý huấn luyện chính.

"Tham mưu trưởng Cố, sau này cho tôi mượn báo cáo kết hôn chép nhé?"

Cố Thịnh: "…"

Hay là nên đề cử đoàn trưởng Khương giao lưu với lão Vương nhỉ.

Gã đàn ông chưa từng yêu đương, rõ ràng vừa mới nhờ người mai mối, lúc này mới mấy ngày đã vội vàng "kết hôn" rồi.

—— Thật là hơi đánh giá cao vợ anh.

Cố Thịnh vỗ vai đoàn trưởng Khương: "Nếu thành thật, đến lúc đó tặng một cuốn trích dẫn danh ngôn cho anh."

Chỉ sợ anh ta là rổ trúc múc nước, là công dã tràng.

Đoàn trưởng Khương sửng sốt: "Trích dẫn danh ngôn gì."

"—— Trích dẫn lời của tham mưu trưởng Cố, nhớ lúc nào cũng phải đọc thuộc lòng."

Đoàn trưởng Khương mắng anh: "Tới địa ngục đi."

Chờ về tới văn phòng ở nơi đóng quân, Cố Thịnh dọn dẹp đồ đạc đi về trước, không nói tới điều này, anh viết công văn tài liệu cũng hết sức lợi hại, đoàn trưởng Khương rất hâm mộ anh, một mình ở lại văn phòng xem điện báo.

Nhưng anh ta luôn cảm thấy hôm nay có hơi không đúng lắm.

Phó ủy viên Chương lặng lẽ tìm đến.

"Đoàn trưởng Khương, miệng anh cũng kín lắm đấy, có chuyện vui lớn cũng không nói với chúng tôi, chúc mừng chúc mừng nha."

Đoàn trưởng Khương: "Việc vui gì?"

Phó ủy viên Chương: "Không phải anh đang muốn xem mắt sao?"

Đoàn trưởng Khương giống như con mèo bị sờ phải đuôi, lập tức nhảy cẫng lên: "Ai nói tôi muốn xem mắt, con mẹ nó chó má."

"Anh nghe ai nói, bịa đặt, nhất định là bịa đặt!"

Đoàn trưởng Khương tức chết rồi, nghĩ thầm nhất định là cái miệng rộng của quân y Tôn bịa đặt, cố ý bôi đen anh ta.

Lỡ như bên kia mai mối không thành công, không phải anh ta quá mất mặt sao.

"Lão Tôn nói."

Đoàn trưởng Khương vỗ bàn: "Biết ngay là ông ta, trợn tròn mắt nói mò, chỉ biết bịa đặt!"

Phó ủy viên Chương: "Thế nhưng quân y Tôn nói, là vợ Tiểu Cố chính mồm nói,

nói đã mai mối cho anh, mai mối thành công rồi."

Đoàn trưởng khương: "…"

"Cố Thịnh đâu? Cố Thịnh đâu? Cố Thịnh cậu ta ở đâu?"

"Tham mưu trưởng Cố đi rồi."

Đoàn trưởng Khương lập tức giống như con ruồi rũ đầu, đi loanh quanh một vòng, càng hận không thể xông vào viện gia chúc, hỏi hai vợ chồng Cố Thịnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

—— Tại sao người bên ngoài đều biết mình kiếm đối tượng thành công, chỉ có mình không biết.

*

Tiểu biệt thắng tân hôn, Cố Thịnh vừa về tới nhà, lập tức dính bên người Triển Ngải Bình, anh trở về tiện tay đóng cửa sân, cửa lớn, trước tiên ôm người vào trong ngực lại nói sau.

Triển Ngải Bình vốn đang ăn bánh đào, mới cắn một cái đã bị anh bế ngang.

"Anh đừng xằng bậy."

Cố Thịnh cười ước lượng người trong lòng: "Gầy rồi."

"Nào có." Triển Ngải Bình bảo anh thả mình xuống, cầm tay anh, đặt lên bụng mình: "Hơi lộ bụng rồi."

Cố Thịnh nghi hoặc: "Thật giống với lúc em ăn no, không có gì khác biệt."

Triển Ngải Bình: "…"

Cô giẫm anh một cước.

Cố Thịnh cười ăn hết bánh đào còn dư lại trên tay.

Hai vợ chồng đều là người ham ăn, cái bánh đào này còn là Triển Minh Chiêu đưa tới, đứa em vợ như cậu đưa đồ tốt đến phần lớn là đồ ăn, còn đưa một cái váy dân tộc Thái cho cô.

Triển Minh Chiêu thi đậu đoàn văn công rồi.

Biết được em trai thi đậu đoàn văn công, lúc này Triển Ngải Bình mới an tâm. Triển Minh Chiêu thì lại vô cùng phiền muộn: "Em không có tài biểu diễn gì, bọn họ vừa nhìn mặt em là chọn em ngay, nói em có tố chất diễn kịch."

Triển Minh Chiêu giống như nhận lấy sỉ nhục lớn lao.

"Quá mù!"

Triển Ngải Bình: "Ánh mắt không tệ, em chính là người có tố chất diễn kịch!"

Cả người em trai cô rõ ràng toát ra mùi diễn kịch.

Triển Ngải Bình lại ăn một miếng bánh đào, giục Cố Thịnh nấu ăn, "Nấu ăn đi nấu ăn đi, em với bọn nhỏ đều muốn ăn đồ ăn cha chúng nấu."

Chừng mấy ngày không ăn, cô thật sự rất muốn ăn đồ ăn Cố Thịnh nấu, cô càng ăn đồ mình nấu càng không hài lòng, khẩu vị của phụ nữ có thai luôn vô lý như thế.

Nhất định là mấy nhóc trong bụng thích ăn đồ ăn cha nấu.

Cố Thịnh thở dài: "Sắp tới cứ để anh nấu."

Hai vợ chồng cũng không an ủi vuốt vẻ, thân mật với nhau một phen.

"Đi đi đi đi." Triển Ngải Bình chủ động hôn lên mặt anh hai cái, Cố Thịnh lại đè cô hôn một nụ hôn sâu, mãi đến tận khi Triển Ngải Bình thở khẽ mới buông cô ra, xắn ống tay áo đi nấu đồ ăn.

Triển Ngải Bình ở bên cạnh cạnh anh, nhìn động tác của anh, trong lòng vừa ấm áp lại ngọt ngào.

Hai vợ chồng giống như đã quên cái gì.

Cố Thịnh nấu một bàn ăn lớn cho cô, có cá mà cô thích ăn, có thịt băm xào cà rốt với bắp, còn có món gà măng chua kích thích vị giác người ta, Triển Ngải Bình rất thích ăn măng chua, cô thậm chí muốn đi mò ít ốc nước ngọt, nấu bún ốn ăn, mà ăn bún ốc quan trọng nhất vẫn là măng chua bên trong.

Bình Luận (0)
Comment