Sáng sớm, Cố Thịnh nằm rạp ở trong rừng rậm, cầm ống nhòm trên tay, lẳng lặng thưởng thức mặt trời mọc. Côn trùng trong rừng kêu vang, tiếng chim hót ầm ĩ, nghe những âm thanh này lại cảm thấy trời và đất trống rỗng xa xôi, lá cây trong rừng vô cùng bóng bẩy trơn trượt như là ngọc bích.
Anh nhìn thời gian, cầm bản đồ đi tìm đoàn trưởng Khương.
Đoàn trưởng Khương thảo luận với anh một lúc, lại chờ mấy người đến, mở họp, giải tán. Tất cả kết thúc xong hết rồi, đoàn trưởng Khương đã nhịn hai ngày, lúc này đã nhịn không nổi, kêu Cố Thịnh đến.
Muốn trốn ở góc phòng lặng lẽ nói chút chuyện riêng với anh: "Cố Thịnh, cậu tới đây."
Cố Thịnh đi tới, anh cũng đoán được đoàn trưởng Khương muốn nói gì với anh, sớm đã nghĩ sẵn trong đầu.
Bọn họ đã đi ba ngày.
"Chuyện của vợ…" Đoàn trưởng Khương ấp úng, vừa nãy lúc mở họp còn mở miệng khẩu chiến, lúc này lại nghẹn tới nổi lửa.
"Sau khi trở về có kết quả không?"
Cố Thịnh bật cười: "Đoàn trưởng, anh cũng quá nóng lòng, nào có nhanh như vậy, có lẽ vợ tôi còn chưa nói với người ta."
"Vì sao? Một nữ quân nhân xuất ngũ làm việc lề mà lề mề như thế?"
Cố Thịnh: "Nghe vợ tôi nói, em gái người ta đang thương lượng chuyện kết hôn với người nhà đàn trai, ít nhất phải đợi người ta bàn bạc xong, nếu không chuyện bên người ta còn chưa xong, vợ tôi lại đi nhắc chuyện của anh, người ta cũng không quan tâm."
Đoàn trưởng Khương cúi đầu mắng một tiếng.
— Vậy không phải là nghẹn chết anh ta sao?
Cố Thịnh vỗ vai của anh ta: "Nóng ruột không ăn được đậu hũ nóng đâu."
Đoàn trưởng Khương lườm một cái: "Nếu là cậu cậu không vội à?"
Cố Thịnh tỏ ra đã hiểu: "Vội, tôi vội chứ."
Đoàn trưởng Khương không nhịn được hiếu kỳ nói: "Hồi đó trước khi cậu nhận giấy kết hôn, mỗi ngày cậu nghĩ cái gì?"
Lúc này bản thân lại muốn có người yêu, đoàn trưởng Khương vốn thờ ơ với chuyện nam nữ cực kỳ muốn biết người ta yêu đương kết hôn thế nào.
Mà trước đây anh ta ế bằng thực lực, tạo cho mình một hình tượng như vậy, vì bảo vệ mặt mũi của mình, anh ta chỉ có thể nói chuyện với "đồng bọn" duy nhất, cũng chính là "người anh em tốt Tiểu Cố" của anh ta.
—— Cố Thịnh có thể cưới một bác sĩ nữ xinh đẹp như thế về, nhất định là có chút bản lĩnh, đáng tin.
"Còn có thể nghĩ cái gì, nằm mơ cũng muốn mau mau lãnh giấy kết hôn."
Bây giờ đoàn trưởng Khương cực kỳ hóng chuyện, tràn đầy lòng hiếu kỳ: "Vậy ngày đó cậu lãnh giấy kết hôn với vợ cậu cậu đã làm gì?"
Cố Thịnh liếc anh ta một cái: "Anh thật sự muốn biết?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Đoàn trưởng khương cực kỳ hiếu kỳ, có phải là "lãng mạn" như những người có ăn học nói không, ví dụ như nghe nhạc, xem phim, đi công viên tản bộ bên hồ, uống hai tách cà phê, đi ngắm biển, đi xem múa ba lê….
Chớ thấy anh ta là gã độc thân, thực ra anh ta còn biết không ít đâu.
Mặt Cố Thịnh không chút thay đổi nói: "Ngày đó sáng sớm trời còn chưa sáng, tôi đã đến nhà cô ấy ——"
Đoàn trưởng Khương chớp mắt một cái: "Đến nhà cô ấy làm gì?"
Cố Thịnh ôm ngực tiếp tục nói: "Đến nhà cô ấy dọn dẹp nhà cửa, quét dọn vệ sinh, trải giường gấp chăn giúp cô ấy, trước khi đi còn giặt sạch quần áo giúp cô ấy."
Khuôn mặt đoàn trưởng Khương tê cứng, nghĩ thầm sao giống như cưới vợ dưới quê vậy, phải chạy đến nhà cha vợ bổ củi nấu nước gồng gánh lấy lòng.
Đoàn trưởng Khương ghét bỏ quở trách nói: "Cậu thật đúng là quá vô dụng, quá mất mặt đàn ông chúng ta, cưới vợ về, không phải làm việc nhà thì là sinh con, nuôi con."
"Chờ sau này tôi cưới vợ, đương nhiên tất cả việc nhà đều là cô ấy làm, giặt quần áo nấu cơm có thể mất bao nhiêu thời gian, tôi đi làm bận rộn như vậy, lẽ nào về đến nhà vẫn chưa thể nghỉ ngơi một chút?"
"Cậu đó, ở trước mặt vợ thì khiếp nhược, cậu huấn luyện thế nào thì dạy vợ thế đó, còn cần tôi dạy cậu à?"
"Tiền tiêu vặt chỉ có 20 đồng, có mất mặt không, sau này tôi chắc chắn không nộp tiền lương đâu…"
"Tôi mới sẽ không làm mất mặt đàn ông chúng ta."
Cố Thịnh xoa lỗ tai, nghĩ thầm lời này hình như nghe hơi quen tai.
Đoàn trưởng Khương trừng anh: "Cậu có ý gì? Cậu không tin?"
Cố Thịnh: "… Tôi tin."
"Có điều đoàn trưởng Khương, tôi hết cách rồi, ai bảo tôi thương vợ, tình cảm từ nhỏ đến lớn chính là muốn đối tốt với cô ấy."
Đoàn trưởng Khương gật đầu: "Ồ."
Anh ta nghĩ thầm phải nhớ kỹ, giữ lại sau này dùng.
Cố Thịnh vừa thấy vẻ mặt này của anh ta, khóe miệng kéo lên, nghĩ thầm thiên đạo thật sự luân hồi? Thật không hổ là cùng một đoàn đi ra, phong cách tác chiến đều giống nhau, chiến thuật cũng giống vậy.
Đây là đang lợi dụng anh như lão Vương sao?
Cố Thịnh nói: "Có việc gì anh cứ đi hỏi quân y Tôn, tôi mới vừa kết hôn không được mấy ngày, không có kinh nghiệm."