Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 180 - Chương 180. Hàm Súc 1

Chương 180. Hàm súc 1 Chương 180. Hàm súc 1

Triển Ngải Bình và Lý Ngọc Hà hai mặt nhìn nhau. Nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt chủ nhiệm Lý, Triển Ngải Bình cũng hiểu cái gì, nhưng nước đổ khó hốt, bây giờ nói cái gì cũng vô dụng.

Ngược lại bên kia thật sự đồng ý xem mắt với đoàn trưởng Khương, sau khi mọi người đều biết, người biết trước ngạc nhiên, người biết muộn khiếp sợ.

Triển Ngải Bình không muốn nhiều lời: "Chủ nhiệm Lý, nhà em phải bận nấu cơm rồi."

"À, ừm." Lý Ngọc Hà vô cùng sững sờ, vừa nghe lời này, biết là muốn đuổi khách, theo bản năng nói: "Vậy em làm đi, chị đi đây."

Chị ấy loạng choạng ra khỏi nhà Triển Ngải Bình, Lý Ngọc Hà hồi phục lại tinh thần một lần nữa.

Không đúng, Tiểu Triển nói đã bàn thành công, vậy rốt cuộc là giới thiệu cho người nào?

Lý Ngọc Hà quay đầu nhìn lại, lòng hiếu kỳ thôi thúc chị ấy quay trở lại truy hỏi Triển Ngải Bình, nhưng chị ấy lại không ló bản mặt già này của mình ra được.

—— Cũng tốt.

Thế mà đã bàn xong rồi, dù là ai cũng sẽ biết thôi, trọng điểm là thật sự giới thiệu xong rồi.

Trời ạ, nhất định phải nhanh về nói cho lão Trương nhà mình.

Lý Ngọc Hà chạy về nhà, ủy viên Trương đang ở nhà. Anh ta thấy Lý Ngọc Hà trở về nhanh như thế, hỏi chị ấy: "Tiểu Triển không ở nhà hả? Sao em về nhanh thế?"

"Em nhanh hả?" Lý Ngọc Hà trợn to hai mắt: "Bên kia còn nhanh hơn."

"Bác sĩ Triển nói, cô ấy đã dắt mối dây tơ hồng cho đoàn trưởng Khương thành công rồi."

Cằm của ủy viên Trương cũng muốn rớt xuống đất: "Thành công? Nhanh như vậy?"

"Với ai?"

"Em cũng không biết." Lý Ngọc Hà nói: "Anh đi tìm quân y Tôn hỏi thử đi."

"Được, sáng mai anh ta tìm lão Tôn hỏi một chút."

*

Ban đêm Cố Thịnh không về nhà, lính cần vụ đến nhà nói với Triển Ngải Bình, nói trong đoàn bọn họ có một buổi huấn luyện đặc biệt đột xuất, đã xuất phát, buổi tối không trở về nhà, Triển Ngải Bình gật đầu, sự nhiệt tình của cô cũng bị nước lạnh dội thấu.

Hay lắm, bảo giới thiệu đối tượng, kết quả hai người này đều không liên lạc được.

Có lẽ bọn họ cũng không thể nghĩ đến, có thể mai mối thành công nhanh như vậy.

Triển Ngải Bình thở dài một hơi, cô nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, vô cùng tiếc nuối, xem ra buổi tối chỉ có thể ăn cơm với hai nhóc tì rồi.

Cô tùy ý nấu một món ăn, không có khẩu vị gì, không ăn bao nhiêu món, còn có hơi không thoải mái lắm, cô rót một ly sữa bột nước, từ từ uống hết. Ban đêm một mình quá an tĩnh, Triển Ngải Bình đọc sách một lúc, lại viết vài tư liệu rồi ngủ từ sớm.

Cô và đứa bé trong bụng đều nhớ món ăn của cha chúng nấu.

*

"Cái gì cái gì? Bàn thành công rồi hả?" Quân y Tôn ngơ ngác, mọi người trong đoàn đều đi ra ngoài, chỉ còn mình ông ấy và mấy bệnh nhân ngồi canh, ai biết đột nhiên nghe được tin này.

"Bàn thành công rồi? Đoàn trưởng Khương hả, lúc nào?"

Ủy viên Trương: "Còn hỏi đây này, chú không phải mật thám sao? Chú cũng không nhận được tin tức?"

"Tiểu Cố có một tiểu thanh mai đã thích nhiều năm, chú không biết, bấy giờ đoàn trưởng Khương có người thích, còn nhờ người mai mối cho, chú cũng không biết, lão Tôn ôi lão Tôn, tôi nhìn lầm chú rồi."

"Không phải chú nói chú có thể nhìn thấu lòng của người khác, sao chú lại không nhìn thấu hai người bọn họ vậy?"

"Thật vô dụng."

Quân y Tôn ngũ vị hỗn tạp trần: "…"

Ai biết hai khúc xương cứng này lại lén lút âm thầm mềm đi chứ.

"Đoàn trưởng Khương thành thật rồi hả?"

Ủy viên Trương: "Chuyện này còn giả sao?Vợ Tiểu Cố người ta chính mồm nói, vợ tôi chính tai nghe thấy."

"Lão Tôn ơi lão Tôn, chú cũng không bằng hai cô ấy."

"Đoàn trưởng Khương thế mà đã mai mối thành công rồi." Quân y Tôn nghiến răng nghiến lợi: "Chơi cái trò minh tu sạn đạo ám độ trần thương[1], kín miệng lắm, trước khi ra ngoài cũng không mở miệng nói câu nào."

[1] Dùng để chỉ việc che giấu ý đồ thực sự đằng sau những hành động bề ngoài, dùng những hành động lộ liễu để khiến đối phương hoang mang.

Ủy viên Trương: "Nếu như đoàn trưởng Khương của mấy người cũng có cô gái mình thích nhiều năm, lão Tôn à ——"

"Chú cạo trọc đi, quá vô dụng rồi." Chuyện xảy ra dưới mí mắt, ông cũng không biết, thực sự là thẹn với cái danh hiệu quân y Tôn.

Quân y Tôn vô cùng quan tâm mỗi một quan binh, như những nam sĩ quan, nam sĩ binh kia, có vấn đề về hôn nhân, gia đình, tình cảm nam nữ gì đều thích tìm ông ấy nghĩ cách.

Quân y Tôn còn khoe khoang mình là nguyệt lão tái thế, thoáng cái có thể nhìn ra trên người hai người có dây tơ hồng hay không.

Ủy viên Trương thổn thức: "Đoàn trưởng Khương thà tìm Tiểu Cố cũng không tìm chú."

Bởi vì ủy viên Trương có một người vợ gần giống quân y Tôn, vì thế anh ta biết rõ, nói cái gì đâm vào tim người nghe nhất.

Một con dao mạnh mẽ cắm vào trong tim.

Quân y Tôn thẹn quá thành giận: "Cố Thịnh cậu ta biết cái gì? Cố Thịnh biết cái gì chứ, cậu ta vừa mới kết hôn mấy tháng? Có tin là vì mối hôn nhân này, đoàn trưởng Khương sớm muộn gì cũng tìm tôi nghĩ cách cho cậu ta không?"

"Cậu ta còn tưởng là cây vạn tuế nở hoa thật rồi à?"

"Chờ sau này cậu ta kết hôn, khóc lóc cầu xin tôi cho xem."

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, quân y Tôn thật sự đã bị đụng đến lòng hiếu thắng, đầu tiên phải biết đối tượng của đoàn trưởng Khương là ai.

Bình Luận (0)
Comment