Tần Lan Phương sợ hết hồn, bởi vì cô ấy là người què, thân thể không tốt, cũng không thể sinh con, còn là một cô gái thôn quê nửa chữ cũng không biết, khác với em gái biết chữ, làm sao có thể gả cho anh ta.
Sức khỏe cô ấy kém, lại không thể sinh con, còn phải tốn tiền chữa bệnh cho cô ấy, đến người nhà quê cũng không ai muốn cưới cô ấy.
Cho dù đầu anh ta không mọc tóc đi nữa cũng không phải người cùng một thế giới với cô ấy.
"Anh ấy, anh ấy sẽ hối hận, chị làm sao xứng với anh ấy, chị là người què, lại không thể sinh con, em ơi, đời chị đã không còn hi vọng, em với Trương Viễn ——"
Tần Diễm Phương: "Chị ——"
"Ngừng!" Triển Ngải Bình giơ tay ngăn cản hai chị em các cô: "Tôi vốn nên nói chuyện từ góc độ của bà mai, nhưng làm một danh y, chị gái Tần, tôi cho rằng chị chưa đến mức không thể sinh con, mới vừa nãy tôi kiểm tra cho chị, ai nói chị không thể sinh con? Chẳng qua là thể chất chị kém một chút, cần chăm sóc."
"Cảm xúc và tâm trạng con người sẽ ảnh hưởng thân thể, chị gái Tần, trong lòng đừng chất chứa nhiều chuyện, nên vui vẻ hơn."
"Lại nói, chân của chị còn có thể trị liệu, tuy rằng không thể khôi phục như bình thường, nhưng có thể khôi phục đến độ không cần chống gậy."
Tuy rằng Triển Ngải Bình tới làm mai cho người ta, nhưng thấy tình huống của Tần Lan Phương, cô cảm thấy cô nên nói những việc này ra trước.
Tần Lan Phương ngây ngẩn cả người: "… Cái đó cũng không cần chữa."
Người nhà quê sợ nhất chữa bệnh, có thể không tìm thầy thuốc sẽ không tìm thầy thuốc, như cô ấy, dù cho đi đứng không tiện cũng vẫn có thể sống tạm bợ.
Tần Diễm Phương cuống lên: "Chữa! Sao không thể chữ chứ!"
Tần Lan Phương: "Không chữa khỏi đâu, đừng lãng phí tiền, chị như vậy cũng rất tốt."
Triển Ngải Bình: "Tôi có thể trị, như vậy đi, tôi trị bệnh cho cô, các cô chỉ cần trả một chút tiền thuốc là được, cô đi xem mắt với đoàn trưởng Khương, như vậy tôi cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ."
Nếu như là có thể hoàn thành nhiệm vụ bà mai, vậy rất dễ dàng.
Mặt Tần Lan Phương đỏ rần: "Không không không…"
"Được được được được!!!" Tần Diễm Phương đồng ý, "Giờ tôi đi chia tay với thằng chó đó, tới chết cũng không gặp, chị đi xem mắt cho em! Mỗi ngày em sẽ giám sát chị xem mắt! Em nói chuyện với người yêu tám năm đây, chị nhất định phải thành cho em đấy!"
"Chị em không xuất giá, em sẽ không lấy chồng!"
Nhà họ Tần có hai chị em các cô, có một quả phụ, có một em trai mới mấy tuổi, còn nuôi một con chó cỏ to, Tần Lan Phương trời sinh hướng nội nhát gan, vừa nghĩ tới một người đàn ông như Khương Duệ, cô ấy vừa sợ vừa lúng túng lại có hơi chờ mong…
Từ trước đến giờ cô ấy luôn lùi bước.
Tuổi Tần Lan Phương không nhỏ, đã 30 rồi, nhưng cô ấy khá nhát gan, trông vẫn giống như một cô thiếu nữ.
"Vậy trở về tôi nói với đoàn trưởng Khương, chị đồng ý xem mắt với anh ta rồi."
Tần Diễm Phương đánh nhịp: "Cứ quyết định như vậy đi!"
Tần Lan Phương không nói lời nào, dái tai cô ấy đỏ bừng: "…"
Triển Ngải Bình thấy tình huống này, nghĩ thầm không nói lời nào vậy chính là chấp nhận, người ta không phải kiểu lẫm liệt hiên ngang như cô, không cần ép người ta nói ra.
"… Được." Thấy Triển Ngải Bình không nói lời nào, Tần Lan Phương sợ cô hiểu sai, nhỏ giọng bồi thêm một câu.
Sau khi cô ấy nói xong, cả khuôn mặt đều đỏ ửng.
Triển Ngải Bình nở nụ cười: "Được!"
Nhiệm vụ bà mai của cô trông rất thuận lợi.
Chạng vạng, Triển Ngải Bình ngồi xe về nơi đóng quân, cũng vui vẻ tít mắt, tâm trạng hết sức kích động, cô cảm thấy đôi đoàn trưởng Khương và Tần Lan Phương không chừng có thể thành.
—— Triển Ngải Bình cô là người có mấy sợi dây tơ hồng trên người mà.
Lần đầu tiên làm mai cho người ta đã thành công.
Về nhà nói cho Cố Thịnh, để anh nói với đoàn trưởng Khương, bên này đồng ý đi xem mắt.
Trở lại nơi đóng quân, Triển Ngải Bình xuống xe, tinh thần thoải mái hết sức kích động, không thể chờ được muốn nói chuyện này với Cố Thịnh.
Đến nhà mình, trong nhà không có ai, Cố Thịnh còn chưa về, Triển Ngải Bình đi cho gà vịt ăn, không bao lâu, chủ nhiệm Lý Ngọc Hà lại đi bộ tới.
"Tiểu Triển, bác sĩ Triển."
"Chủ nhiệm Lý, làm sao vậy?"
Lý Ngọc Hà hết sức kích động: "Thì chuyện ngày hôm qua em nói ấy, giới thiệu đối tượng giúp người ta."
"Chị dạy cho em nhé, chị dạy cho em làm sao giới thiệu đối tượng cho người ta."
Triển Ngải Bình lắc đầu: "Không cần, em đã làm mai xong rồi!"
Đoán chừng là có lần đầu sẽ không có lần hai, ở nơi đóng quân có nhiều chị dâu làm mai cho người khác như vậy, ai bị đụng đầu mới tìm cô, cũng chỉ có đoàn trưởng Khương với đường não khác biệt thôi.
Không cần học.
"Em, em làm mai cho người ta thành công rồi hả?" Lý Ngọc Hà sợ hết hồn.
Triển Ngải Bình gật đầu: "Đúng vậy."
Lý Ngọc Hà khó có thể tin: "Em, em làm mai giúp đoàn trưởng Khương thành công rồi hả?"
Triển Ngải Bình cũng rất khó hiểu: "Chị… Chị cũng biết là đoàn trưởng Khương à?"
Lẽ nào đoàn trưởng Khương còn tìm người khác?
Lý Ngọc Hà trợn tròn mắt: "Thực sự là đoàn trưởng Khương?"
Triển Ngải Bình: "?"