Hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn và Tần Anh đi xe lửa xuôi nam, đi theo còn có hai đồng chí cảnh vệ trẻ tuổi Trương Lực và Bạch Thiên, Bạch Thiên còn kiêm nhiệm chức vụ thông tín viên.
"Đã lâu không ngồi xe lửa rồi." Tần Anh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cảm nhận từng cơn gió mát thổi tới từ bên ngoài, xua tan sự khô nóng của ngày hè.
Thời tiết như vậy khiến người ta không có khẩu vị, chuyến hành trình đường dài càng làm cho người ta không chịu nổi.
Ngược lại Cố Trạch Ngạn bình chân như vại nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy mở một con mắt, lại nhắm một con mắt, sau đó thoáng mở mắt ra dò xét vợ Tần Anh một lúc.
Bạch Thiên bưng vài phần hộp cơm tới, nóng hổi, cực kỳ thơm.
Cảnh vệ Trương Lực nói: "Ngửi rất thơm."
"Thủ trưởng nếm thử."
Hai chàng trai trẻ bọn họ lúc này đã sớm đói bụng, Cố Trạch Ngạn bảo hai người bọn họ mau chóng thừa dịp còn nóng ăn cơm, mình và vợ Tần Anh thì lại không có khẩu vị gì, nhưng ông vẫn theo thói quen khẩy hai miếng cơm.
Cố Trạch Ngạn nói với Tần Anh: "Món này trông quả thực rất thơm."
Tần Anh gạt hai cái, cũng không ăn ra vị gì, những năm trước bà bị bệnh, sau khi khỏi bệnh, vị giác không được tốt, không nếm ra vị gì, lúc tốt lúc kém, tìm bác sĩ uống thuốc trị rất lâu cũng không có hiệu quả, bà từ bỏ rồi.
"Già rồi, cũng không nếm được vị gì."
Ngày nắng to ăn cơm đối với bà mà nói là một sự dằn vặt, bữa cơm này nhìn đẹp đẽ, ăn vào trong miệng lại không có vị gì.
Những năm nay rảnh rỗi, trái lại Tần Anh thích tự nấu ăn, nhưng bà lại không nếm ra được vị gì, tùy tiện bỏ dầu muối đồ gia vị vào, cũng ăn rất vui vẻ, bỏ thêm ớt nhiều một chút, ngược lại bà vẫn nếm được ít vị.
Con gái nhỏ ăn cơm bà nấu, hận không thể mỗi chạy đến nhà ăn.
Vị giác của Cố Trạch Ngạn cũng không tốt hơn chỗ nào, ông không thể nào nếm được vị mặn, thích dầu nhiều muối nhiều, thích ăn thịt mỡ, nhưng ăn như thế là tối kỵ, mỗi ngày ăn những món ăn nhạt nhẽo cũng không ngon lành gì.
Lúc hai vợ chồng còn trẻ đều là thùng cơm, đói bụng cực kỳ thì cái gì cũng có thể ăn, đắng cay ngọt bùi đều từng nếm qua, bây giờ già rồi, đầu lưỡi không nhạy, thế mà có điều kiện tốt, có thể ăn ngon hơn nhưng lại không nếm ra được vị gì.
Cố Trạch Ngạn nói với Tần Anh: "Hai vợ chồng chúng ta là hai kẻ đầu lưỡi to."
Tần Anh lắc đầu: "Có thể ăn là may lắm rồi, không chết đói là được."
Vị giác của hai người bọn họ không được tốt, cũng không nói cho mấy đứa trẻ, sợ bọn họ lo lắng, hai người lúc tuổi còn trẻ từng sống cuộc sống khổ cực, nhìn thấy sống chết thành quen, cảm thấy ít tật xấu ấy cũng không ảnh hưởng gì.
Người còn sống là tốt rồi.
Hai người Trương Lực và Bạch Thiên ngồi đối diện hai vợ chồng, ăn ngấu nghiến, ăn tới mức hoàn toàn không dừng lại được, bọn họ cảm thấy cơm nước trên xe lửa rất ngon, còn ngon hơn ban bếp núc của nhà ăn nấu, nghe nói đầu bếp trước kia là đầu bếp của quán cơm gì đó, còn là truyền nhân của phái nào đó, bây giờ bị thu về thuộc quyền sở hữu của nhà nước, làm đầu bếp trên đường sắt.
—— Cơm trên xe lửa thật là ngon!
Cố Trạch Ngạn thấy hai thanh niên bọn họ ăn ngon lành, tâm lý có hơi khó chịu, ông nghiêng đầu nhìn Tần Anh, Tần Anh ăn cũng được không ăn cũng được, không có cơn thèm ăn.
Giữ vững quan niệm không thể lãng phí lương thực, hai vợ chồng vẫn ăn hết.
Trương Lực ăn xong một phần lại chén thêm một phần, Bạch Thiên cũng giống vậy, hai tên đô con ăn vừa nhanh vừa mạnh, hai người bọn họ ăn xong rồi còn có hơi xấu hổ.
Cố Trạch Ngạn cười nói: "Giống như mấy thằng con của tôi, ăn rất được."
Hai người nở nụ cười ngây ngô.
"Thủ trưởng, bữa cơm này quả thực rất ngon."
Cố Trạch Ngạn vung tay: "Các cậu ăn đi, các cậu cứ ăn, không no lại ăn thêm."
Ăn xong rồi, Cố Trạch Ngạn ngồi ngay ngắn ở đó, nói với Tần Anh ở bên cạnh: "Anh đây già rồi, không có khát vọng ăn uống lắm."
Tần Anh: "… Lúc còn trẻ là thùng cơm mà."
Cố Trạch Ngạn cười cười: "Còn em sinh sáu thùng cơm nhỏ, giờ cũng đã lớn thành thùng cơm to rồi."
"Cũng không biết hai vợ chồng thằng năm rốt cuộc sống như thế nào?"
"Đợi thêm mấy tháng nữa, Bình Bình sinh con, chúng ta sắp có cháu trai cháu gái rồi."
Hai vợ chồng lại đây cũng không có nói thời gian đến cụ thể cho hai vợ chồng Cố Thịnh, Cố Trạch Ngạn nói, không thể cho hai người họ thời gian chuẩn bị, phải tập kích đột ngột, xem ngày thường hai vợ chồng nhỏ này rốt cuộc sống thế nào.
"Cũng không thể để hai chúng nó như nghênh đón đoàn kiểm tra, diễn trò ở trước mặt hai ông bà già chúng ta được."
Tần Anh lắc đầu: "Anh đó, cứ thích dằn vặt lung tung." Dằn vặt con cái cũng dằn vặt chính mình.