Bởi vì không báo sớm, lúc hai vợ chồng đến nơi đóng quân, hai vợ chồng Cố Thịnh và Triển Ngải Bình cũng không ở nhà, mấy người Cố Trạch Ngạn chỉ có thể nhìn xung quanh cửa nhà con trai mình mấy lần.
Tần Anh nói: "Lần này hay rồi, con trai con dâu của anh đều không ở nhà."
"Anh muốn kiểm tra đột xuất cũng không được."
Cố Trạch Ngạn hừ một tiếng: "Sớm muộn cũng phải quay về không phải sao, chờ hai đứa nó trở về."
Bốn người cùng đến, chờ đến chạng vạng, chỉ có Cố Thịnh về trước, Triển Ngải Bình nói không trở về, trong bệnh viện có thai phụ cần cấp cứu, mang thai rất nhiều bào thai, vẫn chưa sinh ra được, tối nay cô ở lại trong bệnh viện quan sát tình hình.
Cố Thịnh nhìn thấy cha mẹ mình, chỉ kinh ngạc một lúc, bình tĩnh nói: "Cha mẹ đến hồi nào vậy? Cũng không nói trước một tiếng, đêm nay con dâu của cha mẹ không về nhà được, có cấp cứu."
"Vào nhà đi."
Trong lòng Cố Trạch Ngạn tê tái, chuyến này ông đến chủ yếu là vì thăm con dâu, kết quả bây giờ lưu lạc tới đây mắt to trừng mắt nhỏ với thằng nhóc chết bầm này, Bình Bình lại không ở nhà.
Tần Anh nhìn xung quanh khu nhà nhỏ của bọn họ: "Căn nhà này của các con được sắp xếp khá đẹp, rau củ cũng trồng rất tươi tốt."
Khoảng sân không lớn được sắp xếp vô cùng chỉnh tề, một loạt rau dưa trái cây xếp hàng dài giống như bày binh bố trận, phát triển cực kỳ khí thế, hoàn toàn không giống với người khác trồng.
Trên giá không hề thiếu dưa chuột, cà chua, mướp, cà tím, bề ngoài óng ánh nước, mấy cây ớt cũng thế, màu sắc đỏ tươi mê người.
Cố Thịnh cầm rổ cho bà: "Muốn ăn gì thì tự hái đi, tối nay con trai của mẹ nấu cho hai người ăn."
"Bình thường những trái cây rau dưa này đều là con trai con dâu chăm sóc, tuy rằng cô ấy không ở đây, nhưng cũng là sự hiếu kính của hai vợ chồng chúng con."
Cố Trạch Ngạn: "Con nấu ăn cho cha mẹ? Hồng Môn yến à?"
Cố Thịnh nhíu mày nói: "Có dám hay không, lão đồng chí?"
Cố Thịnh nghĩ thầm ngày hôm nay phải thể hiện tay nghề để cha mẹ nếm thử tài nghệ của anh, cho bọn họ rớt cả cằm.
"Sao không dám ăn." Cố Trạch Ngạn cướp lấy rổ trong tay anh, không chút khách sáo hái quả cà tím lớn, ông quay đầu lại hỏi Trương Lực và Bạch Thiên: "Hai cậu muốn ăn cái gì?"
Trương Lực và Bạch Thiên lắc đầu.
Hai người bọn họ cũng không nghĩ tới tối hôm nay còn có thể nếm thử tay nghề của con trai nhà thủ trưởng.
Cố Trạch Ngạn hái được ít rau, chạy đi nói với Tần Anh: "Em nói xem hôm nay trong bụng con trai em đựng thuốc gì?"
"Còn có thể là cái gì? Còn không phải giống anh, có chút tay nghề đã khoe khoang, đoán chừng là biết làm mấy món ăn, mở mang tầm mắt cho ông già anh đó."
Nghĩ đến sắp được ăn thức ăn con trai mình nấu, lão Cố có hơi cảm động, "Thằng nhãi con nà, thật là nhóc con của anh, vợ ơi, nếu như nó nấu ăn khó ăn, chúng ta cũng khen nó hai câu nhé."
Tần Anh gật đầu: "Dù sao em cũng không nếm ra vị gì."
"Cũng đúng." Cố Trạch Ngạn an tâm, nghĩ thầm có nấu khó ăn hơn nữa còn không phải chỉ vậy thôi sao.
Hai người Trương Lực và Bạch Thiên, một người canh giữ ở bên cạnh Cố Trạch Ngạn, một người khác đi hỗ trợ nấu ăn, Cố Thịnh cũng không cần Bạch Thiên đến giúp đỡ, tự mình rửa rau thái rau cực kỳ thành thục.
Cố Trạch Ngạn ở kế bên theo dõi anh, phát hiện con trai ông nấu ăn còn có chút kỹ năng, chẳng lẽ là lén chui vào ban bếp núc?
"Làm màu vẽ chuyện, con nấu ăn ngon thật à?"
Cố Thịnh đã đoán được trước: "Đủ thỏa mãn cha."
"Con dâu và hai đứa cháu nhỏ của cha đều thích ăn món con nấu."
"Thật sao?" Cố Trạch Ngạn bĩu môi, "Cha không tin."
Tần Anh không có hứng thú đối với việc con trai nấu ăn, bà tùy ý nhìn nhà con trai, căn nhà này quá nhỏ, may mà đồ đạc của hai đứa nhỏ cũng ít, có vẻ trống rỗng.
"Trong nhà các con đồ đạc cũng quá ít, mọi thứ đều được sắp xếp chỉnh tề, không có không khí sinh hoạt, không giống như là một ngôi nhà."
"Trương Lực à, giống như ký túc xá của các cậu vậy."
Cố Trạch Ngạn nói: "Thằng năm với vợ nó từng đi lính, trong nhà cũng không cần như thế, không lộn xộn, tôi rất thích."
Cố Trạch Ngạn chắp tay sau lưng, ông cẩn thận đi dạo một vòng, phát hiện đồ đạc trong nhà hai vợ chồng nhỏ quả thực rất ít, nhìn trống trải lại đơn sơ, chỉ có trên tường treo bức ảnh của hai người.
Trong hình là ảnh chụp chung của Cố Thịnh và Triển Ngải Bình, hai người đều mặc quân trang, chụp cả người, vóc dáng hai người cao gầy, Cố Thịnh ôm vai Triển Ngải Bình, hai vợ chồng thân mật cực kỳ, Triển Ngải Bình thắt bím tóc buông xuống đầu vai, mặt mày đẹp đẽ, khí chất hào phóng, cười lên còn đẹp hơn ngôi sao nữ trong phim ảnh.
Cố Trạch Ngạn gật gù: "Bình Bình để tóc dài thật xinh đẹp."
Tần Anh tán thành: "Lúc mặc quân trang để tóc ngắn là một chàng trai tuấn tú, giờ để tóc dài lại biến thành một đại mỹ nhân."
Cố Trạch Ngạn thở dài: "Hời cho thằng con của em rồi."
Cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy.
Ông thật ghen tị.