Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 196 - Chương 196. Tự Tin 3

Chương 196. Tự tin 3 Chương 196. Tự tin 3

Lúc trước Cố Trạch Ngạn cưới được Tần Anh cũng không dễ dàng, nhưng thằng con ông đó chính là dĩa bánh từ trên trời, một người vợ xinh đẹp đáp xuống kế bên nhà anh, mỗi ngày nhìn nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã.

Tần Anh nhìn bức ảnh trên tường, không nhịn được hoài niệm một trận, trong đầu bà xuất hiện một bóng người, xúc động nói: "Thật xinh đẹp, giống mẹ con bé."

Cố Trạch Ngạn nói: "May là thằng con của chúng ta cũng như cha nó, vẻ ngoài bảnh bao, lừa được con gái xinh đẹp người ta về nhà."

"Rất tâm cơ, thủ đoạn cao cường, thật sự có phong độ của anh."

Tuy rằng hai vợ chồng cũng không biết Cố Thịnh lừa người về thế nào, nhưng từ tình huống trước mắt để xem, con trai của ông sớm đã nhớ nhung miếng thịt nhà kế bên.

Lúc này mới mấy tháng đã kiếm ra được hai nhóc con cho ông.

Cố Trạch Ngạn nghĩ thầm, cái tên này thực sự là số chó ngáp phải ruồi, số tốt khiến người ta ước ao.

Mấy anh trai của anh thì lại không tốt số bằng anh.

"Cha, mẹ, sửa soạn một chút, chuẩn bị dùng cơm đi." Cố Thịnh nấu xong một bàn thức ăn, anh vỗ tay một cái, vô cùng đắc ý, tuy rằng vợ không ở nhà, cũng phải để cha mẹ anh ngạc nhiên rớt cằm mới được.

Cố Thịnh nấu vài món ăn, có thịt luộc, cà kho, có thịt xông khói nướng, có cá xào dưa chua… Đầy ắp, năm người ăn mười món.

Cố Trạch Ngạn xem xét: "Thằng nhóc con, trông vậy mà giỏi ha."

"Rất đẹp." Tần Anh gật đầu, con trai nấu món ăn màu sắc sáng rõ đẹp đẽ, nhìn đã khiến người ta muốn ăn, nhưng ăn thì… vẫn không rõ vị gì.

"Nếm thử đi, đều nếm thử đi, cha, có muốn uống rượu hay không?"

"Không uống, cha con dưỡng sinh."

Cố Thịnh: "…"

Hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn động đũa, hai người Trương Lực cũng cầm đũa nếm thử hai miếng, Cố Thịnh ở bên cạnh vô cùng bình tĩnh, đôi mắt anh nhìn chằm chằm động tác của Cố Trạch Ngạn, thấy ông gắp một miếng thịt cá vào trong miệng, trong lòng cười thầm, chờ ánh mắt khiếp sợ của ông.

Lại không nghĩ rằng Cố Trạch Ngạn từ từ ăn xong miếng thịt cá, lại nếm thử hai miếng thịt xông khói nướng, không tỏ vẻ gì.

Trong lòng Cố Thịnh nghi hoặc.

Mẹ của anh Tần Anh cũng có biểu hiện gần giống vậy, Tần Anh rất nể tình, mỗi món đều ăn một miếng, khen anh: "Con trai, nấu ăn không tệ."

Cố Trạch Ngạn cũng tán thành: "Vẫn được, có thể ăn."

Cố Thịnh đặt đũa xuống, anh lại không phải đồ ngu, sao không nghe ra hai vợ chồng này đang qua loa, khen ngợi cũng rất không có tâm.

—— Hai vợ chồng này đang diễn à?

Anh cũng không tin, món ăn mà anh nấu không thể khiến hai người này khiếp sợ? Lẽ nào hai người bọn họ còn muốn ăn sơn hào hải vị?

Vậy ngày mai anh lên núi đào ít nấm dại.

Hai người Trương Lực và Bạch Thiên thì khá nể tình: "Tham mưu trưởng Cố nấu ăn ngon thật."

"Chúng tôi có lộc ăn rồi!"

Hai người bọn họ yên lặng ăn, không nói nhiều.

Tâm tình Cố Thịnh phức tạp, nghĩ thầm lão già này thực sự đang ra oai với anh, vậy mà cũng có thể diễn.

Tự anh gắp mấy miếng, trong lòng cực kỳ tự tin, rõ ràng ăn rất ngon, nhưng biểu hiện của hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn và Tần Anh vẫn như trước, hoàn toàn không có gì khác trước kia

Cố Thịnh: "Lưỡi của hai người có bị gì không thế?"

Một người như vậy không tính, sao hai người đều như vậy?

Hay là vị giác của cha mẹ anh không giống người bình thường?

"Hai người chạm vào lương tâm nói xem, món ăn con nấu chẳng lẽ không ngon?"

Cố Trạch Ngạn chậc chậc hai tiếng: "Nhóc con, đừng nổi nóng vậy chứ, con mới học nấu ăn mấy ngày? Tiểu Bạch của bọn cha cũng biết nấu ăn, ngày mai con có thể học thêm với cậu ấy, trao đổi một chút."

"Con nhìn mẹ con đi, mẹ con ăn chẳng ngon lành gì, lúc nào con có năng lực khiến mẹ con ăn say sưa ngon lành thì con xuất sư."

Trong đôi mắt Cố Thịnh đều là vẻ hoang đường, "Con nấu ăn? Còn ăn không ngon? Hai người cũng quá biết diễn rồi thì phải? Con nấu ăn không ngon à?"

Trương Lực và Bạch Thiên nói: "Ăn ngon, ăn ngon!"

Cố Trạch Ngạn ra sức an ủi anh: "Bởi vì con là con trai của cha nên hai người bọn họ mới tâng bốc con, không dám nói thật."

Cố Thịnh: "… Lão già, lời của cha một chữ con cũng không tin."

Cố Trạch Ngạn cầm lấy đũa vừa ăn vừa bình phẩm: "Nếu như món ăn của con bỏ nhiều muối một chút thì ngon rồi."

"Nhiều món ăn như vậy cũng chỉ món này ngon hơn chút."

Cố Thịnh: "Cha trợn tròn mắt nói mò hả, cha cầm miếng thịt xông khói mà nói không đủ mặn? Sao cha không cầm hũ muối đổ vào trong miệng đi?"

"Đồng chí lão Cố à, lẽ nào cha bị sốt? Không nếm ra mùi vị?"

Cố Trạch Ngạn đàng hoàng trịnh trọng: "Nếu cha không nếm ra vị gì, lẽ nào mẹ con còn có thể không nếm ra? Con hỏi mẹ con thử xem? Con nhìn biểu hiện của mẹ con đi."

Bình Luận (0)
Comment