Tần Anh vẫn che chở con trai, bà vội vã ăn hai món: "Ăn ngon ăn ngon, ai nói phải bỏ thêm muối, ông ăn thử miếng thịt xông khói này, mặn như thế mà ông còn ăn không ra?"
Cố Thịnh: "…"
"Hai người mất vị giác sao?"
Cố Thịnh chạy đến trong phòng bếp, nhanh chóng xào hai dĩa rau dại, để hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn và Tần Anh ăn, "Hai người ăn rồi nói cho con biết, rau dại này có vị gì?"
Cố Trạch Ngạn: "Rau dại không phải có vị rau dại à."
Tần Anh nói: "Đúng thế, trước đây mẹ với cha con ăn rất nhiều rau dại, sao có thể không biết."
Cố Thịnh nhíu mày: "Vậy hai người ăn đi, ăn rồi nói cho con biết rốt cuộc có vị gì.”
Cố Trạch Ngạn gắp một miếng: "Thằng nhãi chết bầm này, khó khăn như vậy, cha thấy, con bỏ nhiều muối quá, hơi mặn."
Cố Thịnh ha ha nói: "Con hoàn toàn không bỏ muối, sao cha nếm ra được vị mặn?"
Sắc mặt Cố Trạch Ngạn cứng đờ, nhưng ông phản ứng lại rất nhanh: "Ồ, khó trách, cha cảm thấy hơi đắng, hóa ra là con không bỏ muối."
Tần Anh đã không nhìn nổi: "Được rồi được rồi, là cha con lớn tuổi, không nếm ra được vị mặn, con đó, cũng đừng đoán bậy."
Cố Thịnh nhìn về phía mẹ mình: "Vậy còn mẹ?"
Tần Anh chột dạ: "Mẹ giống với cha con."
"Vậy mẹ ăn thử dĩa rau dại này đi, nói thử là ngọt hay là chua."
"Được được được." Tần Anh ăn một miếng: "Con trai à, con xào rau dại khá ngon, thật ngọt."
Cố Thịnh lạnh lùng khó coi: "Đây là đắng."
"Đắng? Đắng vậy thì đúng rồi." Tần Anh cười cười: "Mẹ con đang nhớ đắng nghĩ ngọt."
"Ăn một lần, mẹ lại cảm thấy ngọt."
Cố Thịnh lắc đầu: "Đừng gạt con, mẹ hoàn toàn không nếm ra vị gì, khó trách Tiểu Muội nói mẹ nấu ăn rối tinh rối mù, đến vị cũng nếm không ra, me nấu cái gì."
"Có đi bệnh viện kiểm tra chưa?"
Tần Anh: "Kiểm tra rồi, không có vấn đề gì."
"Nếu không thì tìm mấy bác sĩ đông y khám cho mẹ, chờ vợ con về, bảo cô ấy kiểm tra cho mẹ."
"Vợ của con? Bình Bình à." Cố Trạch Ngạn lắc đầu: "Vợ của con thì biết cái gì? Tuổi nó mới bao lớn?"
Cố Thịnh nói: "Cô ấy biết đông y, y thuật cũng không tệ lắm, để cô ấy chữa bệnh cho hai người."
"Để Bình Bình chữa bệnh cho mẹ?" Sắc mặt Tần Anh cứng đờ, bà không muốn chữa bệnh, đặc biệt là không muốn uống thuốc đông y, mỗi lần uống thuốc đông y, dạ dày sẽ không thoải mái, "Trước đó mẹ con đã từng đi khám vài bác sĩ, đều vô dụng, bác sĩ già dặn nổi tiếng cũng vô dụng, vợ của con cũng không có cách gì đâu, con đừng gây áp lực cho con bé."
"Cha cũng tìm người khám đi, người già rồi, cứ như vậy, phải chịu nhận già thôi."
Cố Trạch Ngạn gật đầu: "Vâng vâng vâng, chịu là già rồi."
Cũng có bác sĩ từng đến chữa bệnh cho Cố Trạch Ngạn, nhưng thuốc quá khó uống, uống rất nhiều ngày, trong miệng tê hết, ăn cái gì cũng không ngon, còn không bằng không trị.
Cố Thịnh kiên trì nói: "Vẫn nên để cho vợ con khám cho hai người."
Tần Anh từ chối: "Có gì đáng khám, khi con còn bé nào có biết, điều kiện của cha mẹ rất tốt, mẹ với cha con từng trải qua rất nhiều buổi tiệc ăn ngon uống ngon, cả đời này ăn ngon rồi, giờ không nếm ra vị gì cũng không vội."
Cố Trạch Ngạn cũng không muốn chữa bệnh: "Đúng thế, sức khỏe của cha với mẹ con vẫn khỏe, không nếm ra được mùi cũng có gì xấu đâu? Con nấu vài ba món ăn đấy, cha mẹ còn không muốn ăn."
Cố Thịnh nói: "Vịt chết còn mạnh miệng."
"Ngày mai để Bình Bình kiểm tra cho hai người một chút, châm hai châm, cô ấy còn biết châm cứu."
"Bình Bình? Bình Bình mới học y thuật mấy năm?" Cố Trạch Ngạn nói: "Càng nói càng hồ đồ, sao con lại mê đắm Bình Bình thế? Bình Bình châm cho con bao nhiêu châm? Nó… Nó thật sự không phải là lang băm chứ?"
Cố Trạch Ngạn rất khó tin tưởng Triển Ngải Bình mình nhìn từ nhỏ đến lớn lại đi học y, bây giờ còn làm bác sĩ.
Con trai ông Cố Thịnh càng kỳ quái hơn, còn cảm thấy vợ mình học ngoại khoa mà biết đông y, cô không cầm dao phẫu thuật đổi thành châm kim đấy chứ?
"Có phải là lang băm hay không, hai người để cô ấy chữa bệnh chẳng phải sẽ biết à."
Cố Thịnh lo lắng cho sức khỏe của cha mẹ, anh cũng không chắc chắn Triển Ngải Bình có thể chữa bệnh cho cha mẹ hay không, chỉ muốn để Triển Ngải Bình kiểm tra sức khỏe của cha mẹ, biết tình huống cụ thể của hai vợ chồng bọn họ.
"Y tá bác sĩ bên cạnh cha con rất nhiều, nào cần vợ của con kiểm tra, yên tâm đi, cha với mẹ con lần này tới chỉ muốn xem con với Bình Bình sống thế nào…"
"Ông già." Cố Thịnh cắt ngang lời nói của ông: "Cha còn chưa tới 60 nhỉ, cha chưa tới 60 đã mất vị giác, sẽ không phải là bị con chọc giận đấy chứ?"
Cố Trạch Ngạn hừ lạnh một tiếng: "Con biết là tốt rồi, sau này bớt chọc tức cha."