Cố Thịnh cười cười, anh đi ra đằng sau Cố Trạch Ngạn, bóp vai cho ông, "Xoa bóp cho cha nhé."
Tuổi Cố Trạch Ngạn không nhỏ, tóc vẫn chưa hoa râm, chỉ là có một ít tóc màu xám bạc, tóc nhìn cũng rất rậm rạp, ít nhất dày hơn đoàn trưởng Khương lúc trước.
Cố Thịnh là con nhỏ nhất, tình cảm của hai cha con rất tốt, hồi đó anh đi học trường quân đội, cha già tung hoành ngang dọc còn mạnh miệng nói mình không khóc.
Bây giờ nghĩ một chút cũng đã trôi qua rất nhiều năm.
"Kỹ năng của con còn rất khá." Cố Trạch Ngạn khen anh, ông cậy già lên mặt, kiêu căng nói: "Bóp bên này nữa."
"Học con dâu cha đó."
Cố Trạch Ngạn nói: "Thật sao? Bình Bình còn có ngón nghề này à, cũng bảo nó bóp cho cha đi."
"Bóp cái gì mà bóp?" Tần Anh ở bên cạnh vị chua xộc trời, bà nhìn hai cha con trước mắt, hừ một tiếng: "Chớ ở trước mặt tôi biểu diễn cha từ con hiếu."
Cố Trạch Ngạn chậc chậc một tiếng: "Mẹ con ghen tị kìa, ghen tị rồi."
"Sự thật chứng minh, con trai của anh vẫn theo cha nó."
"Vậy cũng không đúng lắm." Cố Thịnh nói: "Con chỉ cảm thấy, sau này ở trước mặt con trai con gái con, con nên biểu hiện cha từ con hiếu nhiều hơn, bây giờ không phải là diễn thử trước khi công diễn à."
"Con ——" Cố Trạch Ngạn hít vào một hơi, nghĩ thầm thằng nhóc chết bầm này cũng thật biết khiến người ta tức giận.
Tần Anh mỉm cười: "Đúng, ý nghĩ của thằng năm rất tốt."
Cố Trạch Ngạn lườm một cái: "Để Bình Bình sinh hai đứa nhóc thúi đáng ghét cho con, tức chết con."
Cố Thịnh nói: "Cha cho rằng con là cha à, trò giỏi hơn thầy, con chắc chắn mạnh hơn cha."
"Vậy chúng ta chờ xem."
Ban đêm nhóm người Cố Trạch Ngạn ngủ ở nhà nghỉ trong nơi đóng quân, nhà nghỉ là một tòa nhà nhỏ ba tầng, thu dọn sạch sẽ, ngày thường dùng để tiếp đón lãnh đạo, thuận tiện cho các sĩ quan đi công tác ở tạm, lúc người thân đến thăm sử dụng, bởi vậy kiểu mẫu rất cao cấp.
Cố Trạch Ngạn tắm rửa sạch sẽ trong phòng tắm, ngẫm lại căn nhà trệt nhỏ xíu của con trai, nói với Tần Anh: "Bình Bình theo nó thật khổ thân, trước kia con bé sống ở Thượng Hải rất tốt…"
"Điều kiện cũng tăng nhanh, đều đi ra từ cuộc sống khốn khổ, yên tâm, trong lòng thằng năm có tính toán, nó thương Bình Bình lắm."
Cố Trạch Ngạn nằm ở trên giường, càng nghĩ càng giận: "Anh còn cảm thấy con gái của anh chịu uất ức."
Tần Anh: "… Con gái nào của anh?"
"Bình Bình của anh."
Tần Anh bất đắc dĩ: "Hôm nay ‘con rể’ anh hầu hạ anh không tốt sao? Thậm chí tự mình nấu ăn đấm lưng cho anh, đối xử tốt hơn con ruột."
"Nhưng nó chính là con ruột của anh." Nghĩ đến đây, Cố Trạch Ngạn càng thêm tức giận bất bình: "Anh làm cha ruột cũng không có loại đãi ngộ này."
"Anh đó, lúc làm cha chồng, lúc làm cha vợ, tự anh xoắn xuýt đi."
*
Ngày hôm sau, hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn nóng ruột, cũng không chờ Triển Ngải Bình trở về, mà ngồi trên xe của nơi đóng quân, đến bệnh viện Nham Tâm thăm Triển Ngải Bình, con trai đi công tác, hai vợ chồng bọn họ tự chủ hành động.
Đến bệnh viện Nham Tâm, nhìn bệnh viện nhỏ tàn tạ trước mắt, Cố Trạch Ngạn cau mày, trái tim "cha vợ già" suýt nữa lại phát tác.
"Bệnh viện này hơi nhỏ."
Đâu chỉ là nhỏ, quả thực là vừa nát vừa nhỏ.
Tần Anh nói: "Anh nhìn bên kia, là nhà ở hả? Chờ sau này là xây xong rồi."
Cố Trạch Ngạn nói: "Chúng ta tới khu người nhà của y tá bác sĩ bọn họ xem thử xem, hỏi đồng nghiệp của Bình Bình, xem con bé sống thế nào."
"Được."
Bọn họ dọc theo đường bên hông, xuyên qua khu người nhà của bệnh viện, vừa vặn nhìn thấy một chàng trai trẻ, sáng sớm đã ở cửa nấu súp, mùi vị còn rất thơm .
Người đang nấu canh nấm chính là Triệu Kinh, hôm nay anh ta không có ca, sáng sớm lên núi, bây giờ đúng lúc là mùa ăn nấm dại, ngày thường tám, chín giờ anh ta cũng không muốn rời giường, nhưng nếu là vì lên núi hái nấm dại, bốn, năm giờ cũng có thể bò dậy, hái một rổ tươi, trở về mau mau nấu một nồi canh nấm lộn xộn thơm ngát, khao bụng của mình một bữa.
Triệu Kinh thích ăn canh nấm, chủng loại nấm càng hỗn tạp thì nước canh càng thơm.
Còn hấp dẫn người đến.
Triệu Kinh vừa ngẩng đầu, nhìn thấy một nam một nữ đã có tuổi, theo sau còn có hai người đàn ông trẻ tuổi, Triệu Kinh vừa nhìn khí chất toàn thân của người đàn ông đứng đầu, anh ta đã cảm thấy người này ít nhất là một lãnh đạo nhỏ, không, không chừng còn là lãnh đạo lớn.
Trong lòng anh ta thầm nói, sẽ không phải là lãnh đạo của cục vệ sinh huyện đến dò xét đấy chứ? Hay là người lớn hơn nữa? Cục vệ sinh thành phố? Cục vệ sinh tỉnh?