Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 199 - Chương 199. Tự Tin 6

Chương 199. Tự tin 6 Chương 199. Tự tin 6

Có loại khả năng này, dù sao Triển Ngải Bình của bệnh viện từng lên báo tỉnh, danh tiếng vang xa, có lãnh đạo của cục vệ sinh thành phố hỏi dò trước, điều này cũng có thể.

Triệu Kinh nuốt một ngụm nước bọt, nhớ tới một bác sĩ khoa tiêu hóa nhỏ như mình sáng sớm bị lãnh đạo bắt đang nấu canh nấm ở trong bệnh viện, hình như hơi không được tốt.

Thế nhưng… Nguy cơ đi với kỳ ngộ, có thể anh ta có thể gặp được quý nhân, nhờ vào đó được điều đi thì sao.

Sau đó Triệu Kinh chủ động mời: "Lãnh đạo, nếm thử món canh nấm này đi."

Cố Trạch Ngạn không hiểu sao bị gọi là lãnh đạo, ông chớp mắt một cái, chắp tay

sau lưng đi tới cùng vợ Tần Anh, ông ngửi: "Còn rất thơm."

Tần Anh cũng nói: "Thơm thật."

Triệu Kinh trực tiếp múc một chén cho ông: "Uống một chén đi."

Cố Trạch Ngạn bưng chén canh nấm kia, nghĩ thầm người này cũng quá nhiệt tình, Trương Lực ở đằng sau khuyên ông: "Lãnh đạo, nấm dại ở đây nhiều, hơn nửa có độc, đừng ăn bậy thì tốt hơn."

Triệu Kinh nói: "Đừng lo lắng, tôi uống trước cho mọi người xem, tôi ấy, là chuyên gia ăn nấm."

Cố Trạch Ngạn hiếu kỳ: "Thật à? Vậy cậu từng ăn nấm trúng độc chưa?"

"Ạch…" Triệu Kinh do dự rốt cuộc có nên nói thật hay không.

Cố Trạch Ngạn: "Nhìn cậu như vậy, chắc chắn trúng độc mấy lần."

Triệu Kinh phiền muộn uống canh nấm.

Cố Trạch Ngạn hỏi thăm anh ta: "Bệnh viện các cậu thế nào?"

"Bệnh viện chúng tôi? Vẫn được." Triệu Kinh vừa nghe ông hỏi về bệnh viện, nghĩ thầm nhất định là đến điều tra, cả người anh ta kích động một hồi, "Nhưng tôi muốn điều đi."

"Cậu muốn điều đi? Cậu là bác sĩ của bệnh viện nhỉ? Tại sao cậu muốn điều đi?"

Triệu Kinh thở dài một hơi, mắt mang sầu bi: "Nơi này xa nhà, nếu như điều đến thị trấn bên cạnh, tôi có thể về nhà gần một chút, tránh cho mẹ già trong nhà lo lắng, mẹ của tôi lớn tuổi, nhớ con trai, tôi muốn ở bên kia, có thể mỗi ngày chăm sóc bà ấy."

"Cậu đúng là người con có hiếu." Cố Trạch Ngạn vỗ vai anh ta: "Không giống thằng con trai của tôi, tôi sinh năm thằng, mỗi người trời nam đất bắc, uổng công sinh ra!"

"Tức chết tôi!"

Triệu Kinh: "?"

Triệu Kinh thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Tôi hi vọng tổ chức có thể thương cho tấm lòng hiếu thảo của tôi, có thể điều tôi đến bệnh viện thị trấn kế bên làm bác sĩ…"

Cố Trạch Ngạn cổ vũ anh ta: "Tổ chức nhất định sẽ nhìn thấy tấm lòng hiếu thảo của cậu."

"Chú Cố —— cha, mẹ? Sao cha mẹ cũng tới."

Triển Ngải Bình từ trong phòng thuốc đi ra, đang muốn về khu người nhà lấy đồ về nhà, hôm qua sản phụ đã sinh nên hôm nay cô được nghỉ ngơi, muốn về nơi đóng quân sớm một chút.

Ai biết đi nửa đường thế mà nhìn thấy hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn, cha chồng và mẹ chồng của cô.

"Bình Bình!" Cố Trạch Ngạn và Tần Anh trăm miệng một lời gọi cô một tiếng, hai vợ chồng vừa nhìn thấy người, vô cùng kích động.

"Bác sĩ Triệu, đây là cha chồng mẹ chồng tôi, tới thăm tôi." Triển Ngải Bình chỉ bên cạnh: "Cạnh nhà bác sĩ Triệu là nhà con, cha mẹ, hai người đi vào ngồi một lúc, con rót tách trà cho cha mẹ."

"Ai u Bình Bình, Bình Bình ngoan của cha, cái bụng đã lớn như vậy, cẩn thận một chút, không vội không vội."

Mọi người tiến vào nhà Triển Ngải Bình, để lại bác sĩ Triệu đang nấu canh nấm ở bên ngoài sững sờ tại chỗ.

Bác sĩ Triệu: "…"

Cha chồng mẹ chồng?

Vậy không phải anh ta mới vừa diễn uổng công sao?

*

"Bình Bình, bây giờ con thật xinh đẹp, thằng năm của cha mẹ để con chịu khổ rồi."

Ngồi ở trong nhà, Triển Ngải Bình rót trà cho bọn họ, mình cũng ngồi xuống, cũng mời mấy người lớn.

Trước đó xem ảnh của Triển Ngải Bình, lần này nhìn thấy người, hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn đều mừng rỡ không ngớt, Triển Ngải Bình mặc bộ đồ màu xanh lam nhạt, cái bụng đã nhô lên rõ ràng, sắc mặt cô hồng hào, đôi mắt nhẹ nhàng mang theo ánh nước trong đó, tràn trề nhựa sống, khiến người ta khó quên.

Lúc trước Tần Anh còn lo lắng cô chịu khổ, nhìn thấy cô như vậy thì cũng an tâm.

"Cha, mẹ, hôm qua mọi người tới hả? Hôm qua Cố Thịnh có về nhà không? Về nhà rồi, anh ấy có nấu cho mọi người ăn không? Nấu… Anh ấy nấu ngon chứ?"

Cố Trạch Ngạn nói: "Vẫn được, không nếm ra gì."

"Bây giờ tay nghề của anh ấy cực kỳ tốt, con và hai đứa nhỏ trong bụng đều thích ăn món anh ấy nấu."

Tần Anh nói: "Đêm nay trở về bảo nó tiếp tục nấu cho con ăn."

"Đều nói muốn tóm được trái tim một người đàn ông trước tiên phải tóm lấy dạ dày của anh ta, mẹ thấy, bây giờ thằng năm của cha mẹ đã tóm được dạ dày của con rồi."

Bọn họ trò chuyện một lát, bác sĩ Triệu bưng mấy chén canh nấm đi vào, náo loạn thành một mớ lộn xộn như thế, anh ta phải tìm lại mặt mũi cho mình, nấu một nồi canh lớn, mời người uống mấy chén.

"Đến nếm thử canh nóng của tôi đi."

Bình Luận (0)
Comment