Nếu muốn làm lãnh đạo, nhất định phải biết vẽ bánh, Triển Ngải Bình nghĩ, sao không mơ mộng to lớn hơn một chút, làm bệnh viện tốt nhất huyện.
Tần Lan Phương dưỡng bệnh ở trong bệnh viện, qua nhiều ngày, tình huống của cô ấy chuyển biến tốt, đã có thể bỏ gậy. Triển Ngải Bình cùng đi bộ với cô ấy, hai người đi ở trong sân, cô là phụ nữ có thai, bản thân phải đi nhiều vòng một chút, có lợi cho sinh sản. Tần Lan Phương bước đi khập khễnh, ban đầu chỉ có thể đi vài bước, đến lúc sau có thể đi một mình gần mười phút, thậm chí nửa giờ.
Chỉ có điều cô ấy đi tương đối chậm, bước đi cũng cao thấp không bằng phẳng, nhưng cô ấy vứt được cây gậy đã rất hài lòng rồi.
Sau khi Tần Lan Phương có thể tự mình bước đi, cô ấy bắt đầu thích mặc váy. Cô ấy và đoàn trưởng Khương đã quyết định kết hôn, đoàn trưởng Khương đã sớm gửi báo cáo kết hôn, thông qua xét duyệt chính trị, hai người sắp trở thành một cặp vợ chồng.
Chỉ là càng đến ngày kết hôn, Tần Lan Phương càng lo lắng.
Điều kiện của đoàn trưởng Khương rất tốt, Tần Lan Phương cảm thấy mình vừa già vừa què không xứng với anh ta, trong lòng cô ấy vô cùng khiếp sợ, ngày thường cũng không dám đi gặp đồng đội của đoàn trưởng Khương.
Nhưng tương lai nếu bọn họ kết hôn, vẫn phải theo quân, dời vào nơi đóng quân sinh hoạt, người ta đều hiếu kỳ đoàn trưởng Khương chọn người vợ ra sao, nhưng nếu nhìn thấy cô ấy, nhất định sẽ thất vọng.
Đoàn trưởng Khương đành nhờ Triển Ngải Bình dẫn Tần Lan Phương làm quen mấy chị dâu trong viện gia chúc, Triển Ngải Bình đồng ý, đợi đến ngày thay ca, dẫn Tần Lan Phương đi dạo khắp nơi ở nơi đóng quân.
Triển Ngải Bình nhờ người ta đi đón Tần Lan Phương, lúc Tần Lan Phương đứng ở cổng nơi đóng quân, chân đều run lên, đặc biệt là nhìn thấy lính gác cửa tuần tra, dáng vẻ sợ sệt, quả thực như là có tật giật mình.
Tuy rằng cô ấy đã không cần cầm gậy, nhưng cô ấy vẫn cứ lo lắng người khác chú ý tới tư thế bước đi của mình, cô ấy lên trấn đi khập khễnh đều sẽ có người quay đầu lại nhìn cô ấy.
Loại cảm giác bị nhìn chằm chằm rất khiến người ta lúng túng, Tần Lan Phương chỉ mong mình là ngọn cỏ ven đường bình thường không có gì lạ, không khiến bất kỳ người nào chú ý.
Càng lo lắng người ta chú ý mình, thân thể càng cứng ngắc.
Triển Ngải Bình động viên cô ấy: "Chị Tần, chị không cần sốt sắng."
"Bác sĩ Triển, nếu không thì… Tôi vẫn không nên đi." Sắc mặt Tần Lan Phương khá khó coi, cô ấy vừa sợ gặp người, vừa sợ làm mất mặt đoàn trưởng Khương.
"Đến cũng đến rồi, gặp mặt người ta đi, tôi dẫn chị đi gặp chủ nhiệm Hội Phụ nữ trước." Triển Ngải Bình cũng không biết an ủi người thế nào, nhưng cô biết người chuyên nghiệp có nghiên cứu chuyên nghiệp, chức trách của chủ nhiệm Hội Phụ nữ Lý Ngọc Hà chính là giúp đỡ những người phụ nữ khó khăn.
"Chủ nhiệm Hội Phụ nữ? À."
Triển Ngải Bình dẫn Tần Lan Phương tới trước mặt Lý Ngọc Hà, giới thiệu hai người. Lý Ngọc Hà thấy Tần Lan Phương, quả thật có chút khiếp sợ, "Đây chính là vị kia của đoàn trưởng Khương, quen nhau mấy tháng đã sắp kết hôn? Giấu sâu thật, còn không nói cho người ta."
"Chúc mừng chúc mừng, chuyện tốt sắp tới."
"Sau này trong sinh hoạt có vấn đề gì khó khăn đều có thể tìm chủ nhiệm Lý tôi giúp đỡ."
Nhìn thấy thái độ nhiệt tình, hòa ái của Lý Ngọc Hà, Tần Lan Phương gật gù, tin tưởng.
"Chị Tần, tôi dẫn chị đi gặp mấy người kia, Thẩm Lệ Thanh, lúc trước chị cũng đã từng nghe nói, cô ấy á, mỗi ngày đều ở nhà."
Thẩm Lệ Thanh cũng sắp được bầu thành cô vợ quân nhân ưu tú khiêm nhường, bởi vì cô ấy đều là ưu tiên tặng "công việc tốt" cho người khác, hiện nay vẫn còn ở trong nhà mỗi ngày không làm việc gì.
Tần Lan Phương: "Tôi biết, chính là cái người ‘Hái cúc dưới rào Đông, nhàn nhã ngắm núi Nam’…"
Triển Ngải Bình nói: "Đúng đúng đúng, chính là cái người ‘đậu ít cỏ nhiều ghê’."
…
Lý Ngọc Hà nhìn bóng lưng đi xa của hai người bọn họ, nghĩ thầm sắp náo nhiệt rồi, có vấn đề, vấn đề rất lớn.
Đoàn trưởng Khương từ chối không ít đối tượng hẹn hò ưu tú, cuối cùng lại cưới một người như thế?
Vị kia của nhà đoàn trưởng La hình như lúc trước từng quen đoàn trưởng Khương?