Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 207 - Chương 207. Áo Bông Nhỏ 7

Chương 207. Áo bông nhỏ 7 Chương 207. Áo bông nhỏ 7

Hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn đi rồi, trước khi đi để lại 1000 đồng cho Triển Ngải Bình.

Triển Ngải Bình cầm 1000 đồng, nghĩ thầm sau khi cô mang thai, thực sự đã nhận không ít thứ tốt, em trai Triển Minh Chiêu vẫn luôn đưa đồ ăn, sữa bột cho cô; cha cô Triển Bác cũng đưa 300 đồng và phiếu dầu phiếu vải; Cố Tiểu Muội cũng thường xuyên mua ít thịt để cải thiện bữa ăn, bảo là muốn bồi bổ thân thể cho cô.

Ăn dùng không thiếu, điều khó chịu duy nhất chính là thân thể lớn lên từng ngày từng ngày, hành động không tiện.

*

Phòng bệnh trong bệnh viện đã xây đến tầng thứ hai, phòng mổ bên cạnh đã khởi công, trước phòng mổ rào xung quanh, khu nhà nhỏ hình chữ Hồi, trên dưới hai mặt tường vây quanh, bên trái là phòng mổ nhỏ, bên phải thì là phòng giặt quần áo, chuyên dùng để giặt và khử trùng quần áo.

Giữa sân trồng một gốc cây táo tàu to, trồng đã lâu rồi, viện trưởng Hách không nỡ chém đứt, bèn giữ lại ở đó.

Trong bệnh viện có một y tá khoa sản mới tới, hoặc có thể nói phải là "y tá hộ sinh", trong tỉnh và trong huyện đào tạo không ít y tá hộ sinh, y tá hộ sinh này tuổi cũng không lớn, là cô gái vừa mới tốt nghiệp không lâu, tên Trần Lan lan, cũng chưa kết hôn, dời vào nhà trệt của khu gia thuộc trong bệnh viện.

Trần Lan Lan là người vô tư, nói chuyện không có ý tứ: "Làm em sợ muốn chết, lúc trước đỡ đẻ cho người ta, em tưởng hai đứa thôi, ôi, hai đứa ra rồi, tưởng là hết, ai biết, em lại lôi ra ngoài một đứa nữa, là thai ba!"

Lúc ăn cô ấy cơm, chuyện gì cũng có thể nói: "Hồi trước em phụ người ta phẫu thuật, em vừa nhìn thấy ruột lập tức đói bụng…"

Mấy người kia đều không thích nói chuyện với cô ấy lúc ăn cơm.

Bụng của Triển Ngải Bình đã lớn sáu tháng, cô vẫn đến bệnh viện đi làm, cô ngồi khám trong phòng thuốc Đông y, không đỡ đẻ cho người ta, cũng không đi ra ngoài khám bệnh nữa.

Viện trưởng Hách thương lượng với cô chuyện xây dựng thêm bệnh viện, Triển Ngải Bình nói: "Chờ sau này bệnh viện xây dựng, chỉ giữ mỗi phòng thuốc Đông y, mặt khác có thể phân ngoại khoa, nội khoa, khoa sản, khoa nhi và khoa phòng dịch, khoa…"

"Khoa phòng dịch?" Giờ phòng dịch chống côn trùng cho trẻ vẫn xếp chung với phòng Tây y.

"Phải đốc thúc bọn nhỏ uống thuốc chống côn trùng." Hiện tại vấn đề ký sinh trùng vẫn rất nghiêm trọng, trẻ con dễ nhiễm ký sinh trùng.

"Trước tiên phân ra ngoại khoa, nội khoa và khoa sản đi."

Viện trưởng Hách mở họp, trước buổi họp đã nói vài vấn đề, sau khi họp mấy bác sĩ tụ tập lại với nhau trò chuyện, viện trưởng Hách nói: "Mấy tháng nay hiệu suất của bệnh viện chúng ta rất cao."

Tiếp đón người khám bệnh nhiều hơn, lời không ít tiền, ba tháng có thể phát một khoản lương theo hiệu suất.

Tần Diễm Phương nói: "May có bác sĩ Triển và tờ báo này, mở rộng danh tiếng của bệnh viện chúng ta, không ít người đến bệnh viện tổng hợp chúng ta khám bệnh."

"Những thanh niên trí thức kia chạy từ nơi rất xa tới lấy thuốc, còn không phải vì đến xem bác sĩ Triển của chúng ta giảng giải khoa học à."

Bác sĩ Châu: "Sao lại không phải đến xem tôi?"

Viện trưởng Hách gật gù: "Hiệu suất của bệnh viện tốt, tất cả mọi người đều vui, tuy rằng bận bịu chút, nhưng tiền trợ cấp của mọi người đều tăng thêm."

Viện trưởng Hách cũng không nghĩ tới bệnh viện bọn họ còn có thể có một ngày có rất nhiều tiền trợ cấp, hiện tại thu nhập của bệnh viện đã có thể duy trì tiền lương của nhân viên bệnh viện, lương cơ bản từ ngân sách tài chính, thu nhập nhiều hơn, một phần làm tài chính cho bệnh viện, một phần còn có thể thành tiền trợ cấp phát bổ sung cho bác sĩ y tá.

Triệu Kinh thành thật nói: "Chính vì món lợi nhỏ ấy mà tôi mới không điều đi."

Ai cũng không ngại tiền nhiều, nếu đến một bệnh viện thị trấn chim không thèm ị, từ sáng đến tối cũng không có mấy bệnh nhân, không nói tới cảm giác sự nghiệp thành công, đến ngay cả tiền cũng không biết được mấy đồng.

Tuy rằng cũng nhiều hơn bao nhiêu đồng, nhưng mấy đồng cũng là tiền!

Lúc này bác sĩ Triệu không muốn điều đi nữa, bởi vì anh ta bị tiền tài làm mờ mắt.

Viện trưởng Hách nói: "Vậy cậu tiếp tục vì món lợi nhỏ ấy mà làm việc cho giỏi, khỏi phải nghĩ đến điều đi."

Trần Lan Lan nói: "Tại sao bác sĩ Triệu cứ muốn điều đi?"

Tần Diễm Phương cười trộm.

Bác sĩ Triệu vỗ bàn: "Không cho phép mấy người nói!"

Triển Ngải Bình: "Bởi vì phương thức cậu ta tới bệnh viện không chính xác."

Trần Lan Lan: "…"

Sau khi họp xong, viện trưởng Hách lại lần lượt vẽ ra một cái bánh cho từng người, lúc lập kế hoạch trước mặt Triển Ngải Bình, tha thiết nói với cô: "Bác sĩ Triển, cô phải kiên trì hơn nữa, chờ cô sinh con, những tòa phòng bệnh và phòng mổ cũng sắp xây xong, đó chính là lúc cô phát huy tác dụng, cô có ngàn vạn trọng trách không thể buông bỏ."

"Đám người trong bệnh viện chúng ta, chỉ có học lực của cô cao nhất, nếu cô có thể chống đỡ phòng phẫu thuật, chức phó viện trưởng này nhất định là của cô, tôi thì, tôi cũng không làm được mấy năm, sau này chức viện trưởng chính là của cô."

"Hiệu ích của bệnh viện chúng ta đi lên, tiếp tục giữ vững, sau này có càng nhiều tài chính xây dựng, chúng ta có càng nhiều giường bệnh, có càng nhiều bệnh nhân, chúng ta phải trở thành bệnh viện thị trấn tốt nhất huyện."

Bình Luận (0)
Comment