Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 206 - Chương 206. Áo Bông Nhỏ 6

Chương 206. Áo bông nhỏ 6 Chương 206. Áo bông nhỏ 6

Cố Trạch Ngạn nói: "Ai bảo con không quá thông minh, con nhìn anh con đi, lại nhìn chị dâu con đi, ăn với cha mẹ một bữa cơm đã phát hiện vị giác của cha với mẹ con không tốt."

"Con đó, con không quan tâm cha mẹ chút nào, ăn nhiều bữa như vậy, con cũng không phát hiện."

Cố Tương Nghi: "Con ——"

"Mẹ của con nấu ăn khó ăn như vậy, con còn thường xuyên ăn cơm với bà ấy, chẳng lẽ cha còn không săn sóc con gái nhỏ sao? Cha còn không đủ quan tâm sao? Cha còn oan hơn Đậu Nga!"

"Vâng vâng vâng." Tần Anh dỗ cô ấy: "Con gái ngoan, con chỉ hơi ngốc thôi, mẹ cũng bảo con đừng ăn, con còn ăn ngon lành."

Hai mắt Cố Tương Nghi rưng rưng: "Con biết mẹ không nỡ lãng phí lương thực, khó ăn như vậy, con không chia sẻ một ít giúp mẹ, để mẹ một mình ăn thứ khó ăn thế sao?"

"Ai biết mẹ lại không nếm ra được vị, vậy còn không nếu bằng để con nấu cho rồi!"

"Con cũng quá thảm!"

Trải nghiệm của Cố Tương Nghi khiến người ta đồng tình, hai vợ chồng Cố Thịnh an ủi cô ấy một phen, anh trai Cố Thịnh cũng đồng ý nấu một bàn thức ăn ngon cho cô ấy lần nữa, người chị dâu ruột Triển Ngải Bình quyết định làm sữa hai da cho cô ấy ăn.

Ban đêm, Cố Tương Nghi ngủ ở nhà nghỉ với cha mẹ, Cố Thịnh dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, anh tắm rửa sạch sẽ trước, lại cùng tắm với Triển Ngải Bình, bụng Triển Ngải Bình lớn hơn, hành động không tiện lắm, sợ cô đụng trúng đâu nên anh đều canh giữ ở bên người cô.

Tắm xong, trùm khăn lại, trực tiếp ôm người vào phòng.

"Có nặng hay không? Nặng hơn trước đây không ít nhỉ."

"Không nặng, hai người như em anh cũng ôm nổi."

Triển Ngải Bình nằm nghiêng ở trên giường, vuốt bụng của mình, nhớ tới dáng vẻ vừa nãy của Cố Tiểu Muội, không nhịn được cười: "Vẫn là sinh con gái tốt, giống như cô út vậy."

"Áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ."

"Cha mẹ cũng nói nó là nhóc quậy, làm khổ gia đình, em còn nói nó là áo bông nhỏ, áo bông nhỏ tri kỷ? Anh thấy là áo bông đen thui thùi lùi thì có."

Ánh mắt Cố Thịnh dịu dàng, anh sờ bụng của cô, cười nói: "Vẫn là sinh hai đứa con gái giống như em tốt hơn, áo bành-tô quân đội ấm áp của cha, có hai đứa, vừa vặn có thể thay đổi."

Triển Ngải Bình: "… Áo bành-tô quân đội ấm áp? Áo bành-tô quân đội còn có thể ấm áp nữa hả? Dựa vào cái gì giống em thì chính là áo bành-tô quân đội?"

"Thế mà, anh còn muốn có hai cái áo bành-tô quân đội, không nóng chết anh à!"

"Anh không sợ nóng, thêm hai cái áo bành-tô quân đội anh cũng không sợ."

Triển Ngải Bình bị nghẹn lại: "Em sợ nóng."

Cố Thịnh cười, cúi người hôn cô một cái: "Đến lúc đó anh vác theo ba cái áo bành-tô quân đội."

Triển Ngải Bình vỗ gương mặt tuấn tú của anh, "Hi vọng anh không phải chỉ mạnh miệng."

"Chắc chắn không phải."

*

Hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn ở đây vui đến quên cả trời đất, được con dâu tỉ mỉ điều dưỡng, giờ vị giác của ông khôi phục càng ngày càng tốt, cùng ăn uống với Tần Anh, ban ngày con trai con dâu không ở nhà, hai vợ chồng đi dạo chung quanh, ăn uống chùa. Lúc này là mùa hoa quả, hoa quả trên núi không đáng giá, quả dại mọc khắp nơi, bọn họ cùng ở trên núi với mọi người, ăn uống đủ món.

Hai người còn lên núi hái nấm dại, bọn họ cũng thích thứ này, tùy tiện nấu cũng ngon, đương nhiên, bọn họ tuyệt đối không tự nấu, buổi tối muốn ăn đồ con trai nhỏ Cố Thịnh nấu.

Đáng tiếc tháng ngày vui chóng tàn, kỳ nghỉ của Cố Trạch Ngạn không dài lắm, ông phải trở về.

Tần Anh có chút do dự, bà thương lượng với Triển Ngải Bình: "Bây giờ bụng con lớn như vậy, có cần mẹ ở bên con không, tương lai có hai đứa bé, con cũng không trông chừng nổi."

"Nếu như mẹ ở lại đây, thế không phải cha cô đơn một mình à?" Triển Ngải Bình lắc đầu một cái: "Gia đình quân nhân ở đây rất săn sóc, cũng có nhà trẻ, con còn có thể dẫn theo đi làm."

"Dẫn theo đi làm, vậy cũng quá cực, nếu có thể có người trông con giúp con…"

"Cũng không thể để mẹ làm, trước đây mẹ nuôi sáu đứa nhỏ đã đủ cực khổ rồi, giờ lại phải trông cháu, ở đây trông hai đứa, sau này còn phải tiếp tục trông bao nhiêu, còn không mệt chết à."

Tần Anh lắc đầu: "Anh cả nó không có tâm tư gì, thằng hai thằng ba… hai chúng nó già thì thôi, thằng ba…."

Triển Ngải Bình cũng không muốn để Tần Anh trông con giúp mình, Cố Trạch Ngạn còn chưa về hưu, trời nam đất bắc, hai vợ chồng bọn họ phải xa cách hai nơi, không yên tâm được.

Ở đây viện gia chúc có khó khăn, sẽ có chiến sĩ đến giúp đỡ coi chừng đứa nhỏ, cũng có nhà trẻ, Triển Ngải Bình có thể dẫn con đến bệnh viện, làm cái nôi, không có bệnh nhân thì cô sẽ tự trông đứa nhỏ, có bệnh nhân đến, Tiểu Tần nói có thể trông con giúp cô một lát.

Cô làm ở bệnh viện thị trấn, làm một ngày nghỉ một ngày, cũng không tính là quá bận.

Bình Luận (0)
Comment