Triển Ngải Bình chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, cô muốn ngất đi cho xong, cả nhà không phải mới vừa nãy còn đang nói chuyện sao? Sao đều chạy đến đây vậy?
"Mọi người đều thấy hả?"
Cố Thịnh: "Vợ, anh bảo đảm anh không nhìn thấy em đỏ mặt đâu."
Cố Trạch Ngạn: "Cha không nhìn thấy."
Tần Anh và Cố Tương Nghi: "Bọn mẹ cũng không nhìn thấy."
Mặt Triển Ngải Bình đỏ thấu, đám người nhà họ Cố trước mắt này, ai cô cũng không muốn gặp.
"Vợ, nấu ăn với anh đi, đừng quan tâm bọn họ." Da mặt Cố Thịnh vô cùng dày, hiện tại tâm tình anh vui sướng, giữ nồi cầm xẻng xúc không ngừng.
Triển Ngải Bình cầm cái ghế nhỏ, ngồi ở bên cạnh anh, giám sát anh nấu ăn.
Ba người Cố Trạch Ngạn trở lại phòng khách nói chuyện, hai vợ chồng Tần Anh hỏi Cố Tương Nghi tình hình ở trong viện quân y.
Cố Tương Nghi nói thật.
Cố Trạch Ngạn khó hiểu: "Không phải con đến vì bác sĩ Ngô sao? Ở bệnh viện mấy tháng, còn không bắt được cậu ta."
"Thật vô dụng!"
Tần Anh lườm một cái: "… Có mấy người lúc đi không phải nói như vậy."
"Giờ con không liên quan gì với bác sĩ Ngô nữa, con không muốn quen anh ta. "
Cố Trạch Ngạn và Tần Anh gật đầu: "Thật hả? Lúc tới con sống chết muốn qua, sao giờ không thích nữa vậy?"
"Đều do anh của con nhìn chằm chằm, anh ấy cười nhạo con." Cố Tương Nghi tức giận nói: "Con chắc chắn tìm được tấm chồng thương vợ hơn cả anh trai."
"Đúng đúng đúng." Điều này thì Cố Trạch Ngạn vô cùng ủng hộ: "Không vội, cha mẹ không ép cưới, Tiểu Muội của chúng ta từ từ tìm người yêu, kết hôn trễ cũng không sao."
Tần Anh thở dài: "Sớm biết như vậy nên đưa con đến chỗ anh con sớm một chút."
Cố Trạch Ngạn nói: "Vậy con dự định lúc nào trở về?"
"Trở về? Con không về, giờ con làm việc ở viện quân y rất tốt, cha mẹ, con nói với cha mẹ, con cũng biết chích ngừa tìm mạch máu, ánh mắt con rất lợi hại, sau này hai người bị bệnh, con tự mình tiêm cho hai người." Lúc nói đến đây, Cố Tương Nghi hết sức kích động.
Cố Trạch Ngạn: "…"
Tần Anh: "…"
"Thật đó! Con gái của hai người chích ngừa rất chính xác, y tá trưởng cũng khen con."
Con gái vẫn không toang lắm.
Cố Thịnh bảo Cố Tương Nghi bưng thức ăn, người một nhà vây thành một bàn đoàn tụ, Cố Tương Nghi nói: "Đừng nhìn bề ngoài chúng ta là năm người, trên thực tế là bảy người."
Cố Thịnh nói: "Chỉ có em lạc bầy."
"Anh, nể phần thức ăn ngon, em tha thứ cho anh." Cố Tương Nghi muốn hóa bi phẫn thành khát vọng ăn uống, cùng ăn cơm với hai cặp vợ chồng kế bên.
Cố Trạch Ngạn nếm thử món Cố Thịnh làm hai miếng, bất ngờ, vậy mà ông cũng cảm thấy ăn ngon: "Món cá dưa chua này thật không tệ, hôm nay có thể coi như đã bỏ đủ muối."
Muối là gia vị chính của tất cả gia vị, muối là bước quan trọng nhất ở phần vẽ rồng điểm mắt, nỗi khổ không nếm ra được vị muối không hề tốt hơn mất đi vị giác.
Nếu như một người thử nấu ăn hai ngày không bỏ muối, bảo đảm người đó không chịu được.
Nếm ra vị muối, hết thảy món ăn đều trở nên ngon miệng.
Cố Tương Nghi nói: "Trình độ nấu ăn của anh con không thể chê, chị dâu Bình Bình dạy thật tốt."
Cố Trạch Ngạn gật gù: "Khá ngon, con trai, biểu hiện rất tốt, ngày mai tiếp tục nấu nhé."
Cố Thịnh ha ha nói: "Ngày mai con đến nhà ăn lấy cơm cho mọi người, cơm ở nhà ăn cũng không tệ lắm, mọi người thật có phúc."
Tần Anh không đồng ý: "Sao mà được, con trai, mẹ muốn ăn món con nấu!"
Cố Trạch Ngạn: "Đúng thế, cha con cũng muốn ăn món con nấu!"
"Em cũng thế em cũng thế, em gái bé nhỏ của anh cũng muốn ăn."
Triển Ngải Bình: "Vợ và hai đứa nhỏ của anh cũng muốn ăn."
Cố Thịnh: "… Ông già, lúc nào mấy người mới trở về?"
Cố Trạch Ngạn vui vẻ nói: "Đương nhiên là ăn đủ vốn mới trở về, con trai à, con với vợ con, một là bếp trưởng, một là đại thần y, hai con thật xứng đôi vừa lứa."
Cố Tương Nghi nói: "Thần y gì?"
"Lúc trước vị giác của mẹ với cha con không được nhạy." Tần Anh nói: "Nhờ có chị dâu con trị cho mẹ."
"Mẹ con hồi trước không nếm không ra vị gì."
"A?" Cố Tương Nghi trợn tròn mắt: "Mẹ, mẹ không nếm được vị? Mẹ không nếm được vị mẹ còn nấu ăn cho con ăn?"
"Mẹ không hổ là mẹ ruột con!"
Cố Tương Nghi quả thực muốn rớt nước mắt, "Con quả thực là người thảm nhất nhà, chị Bình Bình, em quá đáng thương, anh của em không phải người, cha mẹ em cũng không phải người."
"Thì ra em ăn cơm với cha mẹ, hai người bọn họ đều không nếm ra được vị gì, chỉ có một mình em cảm thấy khó ăn!"
Lúc đó Cố Tương Nghi còn cảm thấy kỳ lạ, tưởng rằng là đầu lưỡi của mình nhạy cảm, tuy rằng rất khó ăn, nhưng cha mẹ đều ăn, sao cô ấy không thể ăn?
… Cô ấy còn thường xuyên ăn cơm với cha mẹ.
Cố Tương Nghi gào thét: "Mẹ, vị giác của mẹ tốt rồi, tự mình nếm thử món mẹ nấu đi, đó là cho người ăn sao?"
"Con cũng quá thảm, tại sao con lại thảm như thế!"