Tần Anh ăn rất ngon miệng, đã lâu bà chưa từng có lúc nào như vậy, sau khi vị giác biến mất mấy năm, giờ bà cảm thấy có một cái lưỡi tốt thực sự rất quan trọng.
Không thể ăn những món mỹ vị, cuộc đời mất đi chút niềm vui.
"Từ xưa tới nay dân lấy ăn làm đầu! Chúng ta sống để ăn!"
Vị giác của Tần Anh khôi phục rất nhanh, vừa thưởng thức được vị thì không dừng lại được, Triển Ngải Bình lại dẫn bà nếm thử mít ở đây, còn có xoài, Tần Anh ăn đến nổi không còn biết trời đâu đất đâu.
Đợi khi Cố Tương Nghi được nghỉ lại đây, cô ấy tự giác xách theo một con gà tới cửa, còn ôm ít nấm dại, Cố Trạch Ngạn nhìn thấy con gái nhỏ mấy tháng không gặp, trừng mắt nhìn con gà trong tay cô ấy.
—— Con gái nhỏ mảnh mai không thể tự gánh vác của ông còn có thể xách gà!
Con gà trong tay Cố Tương Nghi vẫn còn sống, cô ấy dùng dây thừng nhấc cái cánh lên, con gà này giãy dụa mạnh mẽ, móng vuốt sắc nhọn, bị Cố Tương Nghi mạnh bạo kéo ra đằng sau, hai con mắt như hạt đậu nhìn chằm chằm phía trước.
Cố Trạch Ngạn nhìn chằm chằm con gà.
Gà cũng mắt to trừng mắt nhỏ với ông.
Cố Trạch Ngạn nghi ngờ không thôi: "Con, con còn biết mang đồ tới, cầm gà tới nhà anh trai con."
"Cha, gà ta ở đây rất ngon."
Cố Trạch Ngạn: "Gà còn có thể không ngon à?"
Cố Tương Nghi nói: "Gà anh con nấu rất ngon, đến nhà anh ăn chực dù sao cũng phải mang ít đồ, xách theo con gà cho chị dâu con bồi bổ thân thể, cơm trong bệnh viện ăn không ngon, con muốn ăn đồ ăn anh trai nấu."
Cố Trạch Ngạn nhíu mày: "Anh con nấu ngon lắm hả?"
"Đương nhiên ngon rồi, cha, lẽ nào cha còn chưa từng nếm thử? Lẽ nào anh con không nấu cho cha ăn?"
"Cha từng ăn rồi." Cố Trạch Ngạn vung tay: "Cũng chỉ là tay nghề bình thường thôi, không bằng đầu bếp ở quán cơm."
Cố Tương Nghi: "…"
"Có món gì ngon mà cha con chưa từng ăn, đồ ăn anh con nấu, cha con cũng không hứng thú nổi."
Cố Tương Nghi hiếu kỳ nói: "Cha, cha thích tay nghề của mẹ con hả?"
Cố Trạch Ngạn: "… Cái đó cũng không phải."
Cố Tương Nghi cũng không nói nhiều với ông, trực tiếp gọi: "Anh, mau tới giết gà!"
Cố Thịnh cầm con dao đưa cho cô ấy: "Em để con gà tới một mình là được, em còn tới đây làm gì?"
"Tự giết đi."
Cố Tương Nghi: "Em giết ăn không ngon, anh làm đi."
Cố Thịnh nhíu mày: "Em cũng dám sai anh?"
"Bồi bổ thân thể cho chị dâu em, đương nhiên phải do anh đích thân làm."
"Được." Nghe xong lời này, Cố Thịnh bị thuyết phục, chỉ cần là liên quan đến vợ mình, anh đều dễ nói chuyện.
Cầm dao giết gà thôi mà.
Cố Trạch Ngạn ở một bên nghe cuộc trò chuyện của hai anh em, ông bất mãn hết sức, liền giáo dục con gái: "Con ở nhà vênh mặt hất hàm sai khiến, làm khổ gia đình, con ở trước mặt anh con lại hèn nhát như thế, đến cái rắm cũng không dám thả, con còn là con gái nhà tướng sao? Mất mặt."
"Con mất mặt chỗ nào?" Cố Tương Nghi vui cười hớn hở, cô ấy dùng một bàn tay che miệng, lặng lẽ nói: "Cha, con đã nói với cha, giờ anh con dễ lừa lắm, chị dâu chính là uy hiếp của anh ấy, bảo anh ấy làm gì cho chị dâu con cũng được."
Cố Trạch Ngạn: "Mẹ con bảo cha làm cái gì, cha cũng làm."
"Vâng vâng vâng." Cố Tương Nghi phối hợp nói: "Ai bảo đàn ông nhà họ Cố thương vợ, có tổ truyền sợ vợ, sợ vợ, trên không nghiêm dưới ắt loạn."
"Cái gì mà trên không nghiêm dưới ắt loạn, cha con là lấy hạnh phúc làm đầu, con nhìn anh con lúc trước nói gì, nó còn muốn dạy dỗ Bình Bình nữa cơ…."
Cố Tương Nghi vào nhà trò chuyện với cha mẹ.
Cố Thịnh nhẫn nhục chịu khó, lại bắt đầu chuẩn bị nấu một bàn đồ ăn lớn, anh vén tay áo lên, bất giác cảm giác mình thành một đầu bếp, cả nhà đều là anh nấu cơm, còn không bằng ăn cơm nhà ăn.
"Lại nấu bữa này thôi, mai bảo bọn họ ăn cơm nhà ăn, vợ ơi, anh chỉ nấu cho mình em ăn thôi."
"Đâu thể để bọn họ ở nhà anh làm ông chủ bà chủ."
Triển Ngải Bình đứng ở bên cạnh anh, trong tay bưng một dĩa xoài, thỉnh thoảng nhét một miếng vào trong miệng anh.
Triển Ngải Bình nói: "Nhóc con, đừng nổi giận thế."
Cố Thịnh trưng ra gương mặt tuấn tú, chỉ lên mặt mình, Triển Ngải Bình hiểu ngay, chủ động hôn anh một cái.
Niệm tình anh khổ cực, Triển Ngải Bình còn vô cùng nghiêm túc chu miệng hôn, đô cong của miệng rất lớn.
Ai biết quay đầu lại thì thấy hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn dẫn con gái nhỏ, ba đôi mắt nhìn hai người bọn họ.