Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 203 - Chương 203. Áo Bông Nhỏ 3

Chương 203. Áo bông nhỏ 3 Chương 203. Áo bông nhỏ 3

Tần Anh lôi kéo cô nói vài chuyện của quá khứ, chỉ làm cho Triển Ngải Bình cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nghi ngờ Tần Anh có phải đang gạt cô không, Tần Anh nói tới hứng chí, càng nói càng hăng.

Triển Ngải Bình: "Chúng con khi còn bé rõ ràng đánh nhau mỗi ngày."

Tần Anh nói: "Đánh là thương mắng là yêu, hai con cùng bị phạt đứng, cùng bị mắng, lúc cha chồng con muốn đánh thằng năm, con còn ở bên cổ vũ."

Triển Ngải Bình trợn to hai mắt: "Con cũng không hư như vậy đâu, con bảo cha chồng đánh mạnh chút hả?"

Cô thích đổ thêm dầu vào lửa như vậy sao?

Tần Anh sửng sốt một chút, "Không, con bảo thằng năm chạy nhanh lên."

Triển Ngải Bình: "…"

"Vậy con chắc chắn bị mẹ con mắng."

"Đúng vậy." Tần Anh gật đầu.

Rất nhiều chuyện Triển Ngải Bình đã sớm không nhớ rõ, nếu không có Tần Anh nhắc đến, cô còn không tin.

"Con xem hai con đi, thanh mai trúc mã, bao nhiêu hồi ức, đám chú dì của con trong đại viện đâu có nghĩ tới hai con còn có thể kết hôn với nhau."

"Ông chú Vương ấy con còn nhớ không? Đã sớm về hưu, nghe lão Cố nói hai con kết hôn, ông ta nói đánh chết cũng không chịu tin…"

Tần Anh và Triển Ngải Bình nói nửa ngày, nói đến miệng khô lưỡi khô, bèn uống vài hớp trà, bà uống trà Phổ Nhỉ, càng uống càng hăng, chỉ cảm thấy trà trong miệng rất ngọt ngào.

Hôm nay hai người Bạch Thiên ăn cơm ở nhà nghỉ, trong phòng chỉ có bốn người bọn họ, hai cha con Cố Trạch Ngạn và Cố Thịnh dọn thức ăn lên, Cố Thịnh đặt dĩa xuống, nói với hai người Triển Ngải Bình: "Lúc anh nấu ăn, cha cứ vây quanh bên cạnh anh giống như con ruồi đuổi mãi cũng không đi, đáng ghét."

"Con mới đáng ghét, con cho rằng cha muốn ở chung với con sao."

Cố Thịnh cởi tạp dề: "Bị cha anh làm phiền, thức ăn hôm nay có lẽ không được ngon, vợ ơi em tha thứ nhé."

"Con con con con ——" Cố Trạch Ngạn tức giận đến mức muốn đá anh.

Cố Thịnh ném tạp dề cho Cố Trạch Ngạn, tự mình trở vào bưng thức ăn, Cố Trạch Ngạn cầm tạp dề, tưởng tượng mặc ở trên người mình có thể rất gớm hay không?

Hôm nay Cố Thịnh lại nấu một bàn thức ăn phong phú, trên bàn còn có hai món nấm dại, chủ yếu là nấm Can Ba và nấm Kê Tùng, còn có mấy loại nấm hỗn tạp, là sáng sớm anh nhờ người lên núi hái, đợt này rất tươi.

Triển Ngải Bình xoa mũi: "Ngửi thấy thơm quá."

Cô nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng nhẫn nhịn, không được ăn nhiều nấm dại, thực sự quá dằn vặt người ta, bảo vệ mấy món "sơn hào hải vị", còn không cho người ta ăn nhiều, chờ sau này có tủ lạnh, cô cũng phải lấp kín nấm đầy tủ lạnh.

Tần Anh thấy món nấm Kê Tùng xào, bà nhịn không được, gắp một miếng, thơm ngon đầy miệng, vị tươi kỳ diệu này kích thích môi lưỡi bà, trong cổ họng không ngừng tứa nước khiến bà muốn ăn nhiều hơn.

"Mẹ nấm được vị rồi ăn, món này cũng quá ngon!" Trong đôi mắt Tần Anh tỏa sáng, bà luôn ngán ăn nhưng lúc này giống như bị con sâu ham ăn nhập xác, tháng ngày trong miệng không nếm được vị gì quá lâu, lần này nếm được vị tươi, hoàn toàn không dừng lại được.

"Vậy mà có món ngon như vậy." Tần Anh càng ăn càng hăng hái, "Bình Bình, con quả thật lợi hại, mẹ nếm được vị rồi! Nấm ở đây bên đây ngon thật, tay nghề thằng năm cũng tốt."

Tần Anh ngoài miệng kích động, nhưng bàn tay nắm đũa của bà không rảnh hạ xuống, lúc này bà vừa vội vã nói chuyện vừa gấp rút ăn đồ ăn.

Triển Ngải Bình quay qua nhìn về phía bàn cơm, cũng nhanh chóng ăn ngốn nghiến, đã hai ngày cô không được ăn món Cố Thịnh nấu, vô cùng nhớ nhung.

Cố Thịnh thì càng khỏi nói, anh trẻ tuổi, thân thể cường tráng, chính là lúc ăn nhiều nhất, một bàn lớn đồ ăn hơn phân nửa đều tiến vào trong dạ dày của anh, tự mình nấu ra, càng ăn càng ngon.

Anh vừa ăn, còn không quên nhanh tay nhanh mắt gắp thức ăn cho vợ, "Vợ, nếm thử món này, cái này ăn ngon."

"Ừ."

Ba người bọn họ ăn rất nhanh, chỉ còn sót lại một mình Cố Trạch Ngạn chán nản: "Sao cha vẫn cảm thấy hơi nhạt."

"Có có có, có ngon như vậy sao?" Cố Trạch Ngạn thấy ba người bọn họ ăn ngon lành, bản thân cũng sốt ruột.

Dựa vào cái gì chỉ có ông không nếm ra mùi vị?

"Bình Bình, thuốc của con sao thế? Sao hôm nay cha không muốn ăn gì, cha không nếm được vị, chỉ có thể nhìn mọi người ăn sao?"

Triển Ngải Bình an ủi ông: "Cha, tình huống của cha với mẹ không giống, cha phải từ từ điều trị mới có thể khôi phục."

"Rõ ràng bà ấy nghiêm trọng hơn, sao chỉ có cha phải từ từ điều trị?!"

Tần Anh: "Bình Bình, con đừng quan tâm ông ấy, chúng ta tiếp tục ăn."

Bình Luận (0)
Comment