Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 210 - Chương 210. Săn Sóc 2

Chương 210. Săn sóc 2 Chương 210. Săn sóc 2

Hành lá Thẩm Lệ Thanh trồng chết hết gốc này đến gốc khác, ban đầu cô ấy còn che giấu, bây giờ cô ấy đến giấu cũng không giấu nữa, vô cùng tùy tiện, "cỏ dại cô ấy trồng thì lại tràn đầy sức sống.

Ở dưới tâm thái chỉ tiếc mài sắt không thành kim, Thẩm Lệ Thanh dứt khoát trồng cỏ luôn.

Một mình cô ấy ăn cũng không cần trồng bao nhiêu rau, nếu như có Vương Hữu Lý, hoặc là ăn nhà ăn, hoặc là mua rau về nấu, tự mình trồng… Vẫn đừng nên làm khó bản thân thì hơn….

"Cũng ổn, cũng sắp dỡ hàng rồi." Triển Ngải Bình nâng bụng của mình, có chút ưu sầu, cô còn muốn dỡ hàng hơn bất kỳ ai.

Thẩm Lệ Thanh quan sát cánh tay và cổ tay Triển Ngải Bình, cô ấy không nhịn được nói: "Bình Bình, bụng cô lớn hơn, nhưng cảm giác như người cô không mập bao nhiêu, cánh tay còn ốm hơn tôi, cô nhìn cánh tay của tôi đi, có thêm không ít thịt rồi."

Triển Ngải Bình không có gì để nói: "Có mấy người mỗi ngày ở nhà chỉ ăn thôi."

Mặt mo của Thẩm Lệ Thanh đỏ ửng: "…"

"Mỗi ngày tôi ở nhà, ăn uống không ngon bằng cô, những chị dâu kia ai không hâm mộ cô, đủ loại đồ ăn thức uống ngon lành đều đưa tới nhà, nhà ai sánh bằng cô chứ."

"Tôi nhìn mà cũng hâm mộ muốn chết."

Sau khi Triển Ngải Bình mang thai, người nhà cô thỉnh thoảng sẽ mang đồ tới, có cha cô, có em trai cô, bên Cố Thịnh, cha mẹ anh, mấy anh trai của anh cũng gửi đồ đến, nói là bồi bổ thân thể cho cô, còn có Cố Tiểu Muội hay ăn chực, thỉnh thoảng lấy ít thịt đến nhà cải thiện bữa ăn, những thứ này người ngoài đều nhìn thấy.

Bọn họ còn thích đưa sữa bột, đứa nhỏ còn chưa sinh ra, trong nhà đã có một đống lớn sữa bột.

"Đây là chị dâu Tần nhỉ, chị đừng cười sân nhà tôi."

Tần Lan Phương chân thành nói: "Nào có nào có, tôi, tôi rất thích."

Thẩm Lệ Thanh cảm thấy sân của mình rất mất mặt, cho rằng Tần Lan Phương chỉ nói lời khách sáo, cô ấy thúc giục: "Đừng đứng ở ngoài nữa, đều vào nhà đi."

Vào trong nhà, trái lại nhà của Thẩm Lệ Thanh và Vương Hữu Lý được dọn dẹp sạch sẽ thỏa đáng, nhà của Thẩm Lệ Thanh giống với nhà của Triển Ngải Bình, hai nhà đều là "phong cách vô cùng đơn giản" , không có quá nhiều đồ gia dụng trang trí và đồ chơi nhỏ.

Trong phòng sách của Thẩm Lệ Thanh cũng đặt một cái bàn, chỉ có điều sách của cô ấy đều là tiểu thuyết và tranh liên hoàn.

Trên bàn của cô ấy trải giấy trắng, bên cạnh có mực nước và bút lông, Thẩm Lệ Thanh ở nhà nhàn rỗi, thỉnh thoảng cô ấy sẽ luyện thư pháp và hội họa một chút.

Tần Lan Phương cảm khái nói: "Cô thật đúng là một người có tài hoa."

"Không không không, đâu có đâu có." Thẩm Lệ Thanh nghĩ, tôi chỉ muốn không đi làm thôi.

Chỉ cần không đi làm, ở nhà làm cái gì cũng thú vị.

Trước đó người bạn cũ của Thẩm Lệ Thanh - Trần Viên tới tìm cô ấy một lần, Trần Viên cổ vũ giục cô mau tìm việc làm, nói chỉ có công việc mới có thể thực hiện giá trị nhân sinh, Thẩm Lệ Thanh thì lại luôn trả lời: Tớ muốn tặng công việc cho nhiều người cần nó hơn.

Trần Viên còn bảo cô ấy mau mang thai sinh con, như vậy có thể trói lại trái tim đàn ông.

Thế nhưng Thẩm Lệ Thanh có chứng trì hõn, được chăng hay chớ, cô ấy cảm thấy cuộc sống như thế vẫn có thể sống thêm ba năm.

Tần Lan Phương tự ti nói: "Những cô gái trẻ như các cô đều quá ưu tú, ngay cả nửa phần tôi cũng không sánh nổi."

Thẩm Lệ Thanh dở khóc dở cười: "Nào có, chị dâu Tần thật biết nói chuyện."

"Chị Tần khiêm tốn thôi, chị ấy nấu ăn rất ngon, bệnh viện chúng tôi có một bác sĩ luôn muốn điều đi, chỉ là luyến tiếc món ăn chị ấy nấu."

Thẩm Lệ Thanh cười nói: "Thật à, vậy sau này tôi có thể có lộc ăn rồi, tôi muốn đến nhà chị dâu ăn chực cơm."

Triển Ngải Bình nhíu mày nói: "Sao không đến nhà tôi ăn chực cơm?"

"Nhà cô ‘sát khí’ quá nặng, tôi sợ lắm, không có lộc ăn rồi." Thẩm Lệ Thanh vỗ ngực mình, "Tham mưu trưởng nhà các cô tâm tâm niệm niệm chỉ muốn nấu cho vợ mình ăn, tôi mới không đi khiến người ta ghét."

"Còn anh Vương nhà tôi, ăn món anh ấy nấu phải giảm thọ mất." Thẩm Lệ Thanh từng cổ vũ Vương Hữu Lý học nấu ăn, nhưng tay chân anh ta không nhịp nhàng, nấu ăn cực kỳ khó ăn, suy nghĩ cho dạ dày của hai vợ chồng, Thẩm Lệ Thanh từ bỏ dạy Vương Hữu Lý học nấu ăn.

Vương Hữu Lý có bóng ma với việc nấu ăn, cảm thấy hai người ăn ở nhà ăn cũng không tệ.

Tần Lan Phương chỉ hơi tự tin với tay nghề nấu nướng của mình, cô ấy phóng khoáng nói: "Mọi người đều tới nhà của tôi ăn cơm đi."

"Được." Thẩm Lệ Thanh vô cùng hài lòng.

Chỉ là cô ấy cuối cùng không nghĩ tới, mình cũng chỉ ăn chực cơm hai lần lại bị sát khí của một người khác làm chấn động.

Ba người trò chuyện vô cùng thoải mái, sau đó Triển Ngải Bình lại dẫn Tần Lan Phương đi gặp mấy chị dâu khác, dù sao cũng ở trong nơi đóng quân, lần đầu tiên gặp mặt, bề ngoài đều vô cùng khách sáo.

Triển Ngải Bình cũng coi như hoàn thành thỉnh cầu của đoàn trưởng Khương.

"Chờ sau này chị dời vào rồi, rất nhanh sẽ quen thôi."

Tần Lan Phương gật gù, "Bác sĩ Triển, đã làm phiền cô rồi."

"Không có gì."

Bình Luận (0)
Comment