Chuyện kết hôn của đoàn trưởng Khương và Tần Lan Phương đến gần, đoàn trưởng Khương bỗng chốc có chứng lo lắng trước hôn nhân, luôn nói với người ta sau khi kết hôn phải làm sao như thế nào, vô cùng dằn vặt quân y Tôn, nói thẳng: "Đàn ông già hoặc là không phát xuân, vừa phát xuân đã khiến người ta không chịu được."
Đoàn trưởng Khương không thể làm gì khác là lôi kéo Cố Thịnh nói chuyện, khoe khoang trong âm thầm: "Vợ tôi may một chiếc khăn tay nhỏ cho tôi, rất đẹp."
Cố Thịnh lắc đầu: "Tôi không xem."
"Cậu xem đi, cậu nhất định phải xem, vợ tôi may cho tôi một chiếc khăn mùi soa, sau này tôi muốn mang theo bên người mỗi ngày."
"Cậu nhìn tay nghề của chị dâu cậu đi."
Đoàn trưởng Khương âm thầm âm dương quái khí nói: "Vợ của cậu không may khăn tay cho cậu nhỉ, khiến cậu hâm mộ à?"
"Tôi không hâm mộ, tôi cũng không cần xem, tôi đã sớm nhìn thấy rồi." Cố Thịnh không nhịn được nói: "Vợ của anh cũng may một cái cho vợ tôi, không, may ba cái khăn mùi soa."
Đoàn trưởng Khương ngây ngẩn cả người: "Cái gì?"
"Vợ của anh còn may hai bộ quần áo cho con tôi, anh có muốn xem hay không?"
Đoàn trưởng Khương có hơi không tiếp thu được: "… Cái gì?"
"Còn có giày đầu hổ."
"Tay nghề của chị dâu tốt thật."
Đoàn trưởng Khương: "… Cậu có thể bảo vợ cậu bớt nhận đồ của vợ tôi không!"
Nói thêm nữa, anh ta sẽ ghen tị chết mất.
Dựa vào cái gì bác sĩ Triển có ba cái, anh ta chỉ có một cái.
Cố Thịnh: "Tôi không quản được, anh có thể quản vợ mình, đừng tặng đồ cho vợ tôi được không?"
Đoàn trưởng Khương: "…"
"Chị ấy còn phơi mứt trái cây cho vợ tôi."
"Chị ấy còn tản bộ với vợ tôi…"
"Bây giờ trưa nào vợ tôi cũng ăn đồ ăn vợ anh nấu, buổi tối trở về ăn đồ ăn của tôi."
"Chị ấy ——"
Đoàn trưởng Khương thực sự nghe không nổi nữa: "Câm miệng câm miệng, cậu đừng nói nữa, nói nữa thì không còn là anh em gì cả."
Đoàn trưởng Khương chua xót trong lòng: "Tôi cũng không được ăn đồ vợ nấu mấy lần."
Cố Thịnh an ủi anh ta: "Người trong bệnh viện đều từng ăn qua, mỗi ngày đều ăn, luôn cảm thấy ngon, đoàn trưởng Khương, anh có lộc ăn rồi."
Tay nghề nấu ăn của Tần Lan Phương rất tốt, người trong bệnh viện rõ như ban ngày, bây giờ người trong bệnh viện càng ngày càng nhiều, viện trưởng Hách bèn quyết định nấu cơm nhóm trong bệnh viện, cung cấp cơm canh cho bác sĩ y tá.
Nếu có yêu cầu có thể nộp lương thực nộp phiếu để ăn cơm nhóm ở bệnh viện, bởi vì nhân viên trong bệnh viện bọn họ không nhiều nên không cần nấu cơm tập thể.
Hiện nay có Tần Lan Phương và một đầu bếp họ Chu khác, Tần Lan Phương chỉ phụ trách nấu buổi trưa, đầu bếp Chu phụ trách nấu buổi tối, một tháng chỉ lấy mấy đồng tiền lương.
Đoàn trưởng Khương: "Cậu đừng xát muối lên vết thương của tôi nữa."
Anh ta cũng muốn ăn cơm vợ mình nấu mỗi ngày.
Đoàn trưởng Khương trông mong ngày đêm, có thể coi như đã chờ được người vào viện gia chúc, bây giờ anh ta không còn độc thân nữa, sắp trải qua tháng ngày vợ con làm ấm giường rồi. Tuổi của đoàn trưởng Khương và Tần Lan Phương đều không nhỏ, hai người không làm lớn, cũng chỉ mời người quen ở viện gia chúc ăn hai, ba bàn cơm.
Hai vợ chồng Triển Ngải Bình chúc mừng bọn họ, thân thể Triển Ngải Bình nặng nề, Cố Thịnh luôn đỡ cô, anh cũng không đi uống rượu với người ta, sau khi kính đoàn trưởng Khương một ly rượu thì ngồi ở bên cạnh Triển Ngải Bình ăn cơm với cô.
Ủy viên trong binh đoàn bọn họ không nhịn được nói với đoàn trưởng Khương: "Cậu nhìn đi, cậu nhìn một cái đi, ngày hôm nay của tham mưu trưởng Cố không phải là ngày mai của cậu sao."
"Làm sao có thể." Vẻ mặt đoàn trưởng Khương hạnh phúc: "Vợ tôi cực kỳ biết săn sóc, biết hỏi han ân cần, thật là một cô gái tốt."
Tần Lan Phương quả thực rất săn sóc, cô ấy vô cùng quan tâm tình huống của Triển Ngải Bình: "Tiểu Triển, cô nếm thử món ăn hôm nay xem có ngon không?"
"Tiểu Triển, cô thích ăn món này không?"
"Bác sĩ Triển…"
Tần Lan Phương không quen biết những người khác, trong bộ đội nhiều đàn ông cao to khỏe mạnh, cô ấy nhìn mà sợ hãi, cũng không muốn phản ứng em gái Tần Diễm Phương, sợ em ấy thấy chuyện cười cô ấy.
Chỉ có Triển Ngải Bình ở đây mới che chở cô ấy.
Cố Thịnh quay đầu nhìn đoàn trưởng Khương, ra hiệu bằng ánh mắt với anh ta: Dẫn vợ anh đi mau!
Đoàn trưởng Khương:…
Bên cạnh có một người đang cười, là đoàn trưởng La, đoàn trưởng La nghĩ thầm người vợ mới cưới này của đoàn trưởng Khương thật không ra hồn, không rộng rãi, đàn ông trong bộ đội cũng không lọt mắt những cô gái ngại ngùng kia, rất không phóng khoáng.