Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 217 - Chương 217. Đổi Nhà 1

Chương 217. Đổi nhà 1 Chương 217. Đổi nhà 1

Chu Huệ quét hết đồ trên bàn trang điểm xuống đất, vào đúng lúc này, cô ta mất đi tất cả niềm tin, cuộc sống như thế dù một ngày cô ta cũng không muốn sống tiếp nữa.

Đoàn trưởng La ngậm một điếu thuốc: "Em thật sự không muốn sống tiếp nữa hả?"

"Chúng ta ly hôn đi." Khi nói ra câu nói này, Chu Huệ cảm thấy khắp toàn thân đều trở nên vô cùng thanh thản, cô ta không muốn làm đoàn trưởng phu nhân gì nữa, cũng không sợ hãi người khác cười nhạo mình trộm gà không xong còn mất nắm gạo, chạy tới làm mẹ kế, cuối cùng rơi vào kết quả như thế.

Bấy giờ, Chu Huệ đưa ra quyết định này, tâm tình trở nên vô cùng bình tĩnh, cô ta đã không có gì phải sợ.

"Cô!" Điếu thuốc trong tay đoàn trưởng La run lên, lông tơ cả người anh ta bị dựng lên, anh ta theo bản năng cảm nhận được Chủ Huệ của thời khắc này đã thay đổi, cô ta không còn giống trước kia nữa.

—— Cô ta thật sự muốn ly hôn với anh ta.

"Em tỉnh táo một chút, đừng nói lời vô ích, ly hôn không phải một chuyện nhỏ, cũng đừng vì chuyện nhỏ này mà đòi ly hôn." Đoàn trưởng La cưới Chu Huệ, một là bởi vì dung mạo xinh đẹp của cô ta, hai cũng là thật sự thích cô ta, muốn sinh sống với cô ta.

Anh ta cũng không muốn ly hôn.

"Con người mẹ tôi em cũng biết… Dù bà ấy như thế nào, dù sao vẫn là mẹ ruột tôi." Đoàn trưởng La hít một hơi thật sâu, cảm thấy bất đắc dĩ, mẹ anh ta dẫn theo hai đứa con trai ở bên cạnh ầm ĩ, anh ta đều khó xử với cả hai bên.

"Huệ Huệ, em nên suy nghĩ cho tôi."

Đoàn trưởng La vốn nghĩ mình công thành danh toại, lại cưới một người vợ tướng mạo xinh đẹp, ai từng nghĩ lại trải qua cuộc sống như vậy.

"Tôi nghĩ cho anh? Mấy năm qua tôi nghĩ cho anh còn chưa đủ nhiều sao? Mẹ anh muốn ép tôi vào bước đường cùng ——" Nói tới đây, Chu Huệ cảm thấy vô cùng quái lạ, trong đầu luôn có vài chuyện hoang đường không gạt đi được.

"Bà ấy chỉ là một bà già ở nông thôn, bà ấy biết cái gì? Đến sách bà ấy cũng chưa từng đọc, em làm gì nhất định phải đi so đo tính toán với bà ấy?"

Chu Huệ yên lặng không nói, những câu nói trong miệng đoàn trưởng La, cô ta đã nghe vô số lần, mỗi lần đều là như vậy, bảo cô ta thông cảm sự khó xử của anh ta, suy nghĩ cho anh ta nhiều hơn.

Đoàn trưởng La thấy cô ta không nói, cho rằng cô ta nghe lọt tai, anh ta hít một hơi thật sâu, thở ra, tiếp tục nói: "Tôi là con lớn trong nhà, giờ cả nhà chỉ có một mình tôi có chút tiền đồ, giúp gia đình một chút cũng là nên làm…"

Gia đình đoàn trưởng La nghèo, ban đầu không có cơm ăn nên anh ta mới đi làm lính, kết quả anh ta kiếm được chút thành tựu, bất giác hãnh diện, tuy rằng anh ta là con cả trong nhà, nhưng mẹ anh ta từ nhỏ đã cưng chú hai, giờ chú hai không có tiền đồ, còn ở lại nông thôn, bà cụ La thường xuyên đòi tiền anh ta tiếp tế cho chú hai.

Đoàn trưởng La bỏ tiền, nhưng trong lòng anh ta mừng thầm, anh ta chứng minh với người mẹ đã từng cưng chiều chú hai, người anh như anh ta mới là thông minh nhất đáng tin nhất, là nơi nương tựa của nhà họ La bọn họ.

Cả nhà chỉ có thể tha thiết mong chờ dựa vào anh ta sống qua ngày.

Điều này thỏa mãn cực lớn chủ nghĩa đàn ông của anh ta.

Anh ta có hai đứa bé, còn có một người vợ xinh đẹp, anh ta thành đoàn trưởng, đã sớm không phải tên thanh niên nghèo mạt trong hang cùng ngõ hẻm không ăn nổi cơm, anh ta ở trong thôn đứng thẳng eo đầy tự hào.

Đoàn trưởng La nói liên miên những năm ấy mình sống không dễ dàng như thế nào cho Chu Huệ nghe, nói mình không có cơm ăn phải đi tham gia quân đội thế nào, nói mình làm sao cắn răng lăn lộn tiến lên phía trước, một đường đề bạt lên làm đoàn trưởng, trải qua khó khăn thế nào.

"Huệ Huệ, sau này em hãy hiểu cho tôi nhiều hơn, tôi nhất định có thể để em sống thật tốt, đâu chỉ là đoàn trưởng phu nhân, tôi cho em lên làm tướng quân phu nhân."

Chu Huệ cười lạnh vài tiếng trong lòng, bây giờ phu nhân gì đó cô ta cũng không muốn làm.

"Sau này em bớt ở gần vợ đoàn trưởng Khương đi." Đoàn trưởng La không hợp với đoàn trưởng Khương, trong lòng anh ta có nút thắt, sợ Chu Huệ còn vấn vương lão già đầu trọc Khương Duệ kia.

Trong lòng Chu Huệ có một ý nghĩ: "Chuyện của tôi anh cũng ít quản đi."

Những ý nghĩ hoang đường vừa nãy giống như hạt giống, mọc rễ nẩy mầm trong lòng cô ta, cô ta càng nhớ lại càng cảm thấy quả thực như vậy.

Đợi đến ngày hôm sau, Chu Huệ cầm ít bã thuốc, cô ta đi tìm Tần Lan Phương trước.

Hai người vừa gặp nhau, còn có chút xấu hổ, Chu Huệ nói xin lỗi cô ấy: "Ngày hôm qua thật xin lỗi cô."

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Tần Lan Phương kéo tay cô ta, "Chúng ta vẫn là bạn bè."

Bình Luận (0)
Comment