Mấy người nhất định phải rùm beng lên, động tĩnh lớn vô cùng ầm ĩ, gọi cả chủ nhiệm Hội Phụ đến, một đám người chạy tới xem náo nhiệt.
Tần Lan Phương thấy Lý Ngọc Hà, con mắt của cô ấy lập tức sáng lên, cô ấy nhớ lời chủ nhiệm Lý đã nói, "Chủ nhiệm Lý, chị là chủ nhiệm Hội Phụ nữ, chị phải giữ gìn lẽ phải, con nít nhà bọn họ sao có thể như vậy? Ở ngay trước mặt tôi mắng tôi là người què chết tiệt, còn phun nước miếng lên người tôi."
Bà cụ La lớn tiếng ồn ào: "Cô ta với mẹ kế là một phe, là mẹ kế bọn chúng tìm đến hại người khác, Chu Huệ, tôi biết ngay cô là đồ sao chổi, thằng cả cưới cô, trong nhà không có chuyện gì tốt…"
…
"Các người đừng ầm ĩ, các người đừng ầm ĩ nữa!"
Đầu của Lý Ngọc Hà cũng sắp phình to ra, gây chuyện lớn rồi, vốn dĩ chủ nhiệm Lý cho rằng Chu Huệ có thể sẽ có mâu thuẫn với Tần Lan Phương, ai biết hoàn toàn không phải như thế, mà là Tần Lan Phương và Chu Huệ cùng có mâu thuẫn với bà cụ La và hai đứa cháu nhà họ La.
Chủ nhiệm Lý đánh mỗi người 50 đại bản: "Vợ đoàn trưởng Khương, cô bao dung chút đi, trẻ con đồng ngôn vô kị, không cần để ở trong lòng, về nhà trước đi, chờ đoàn trưởng La trở về, tôi sẽ hỏi cậu ta dạy con cái thế nào."
"Bà cụ La, bà cũng trở về đi, đừng mỗi ngày ở bên ngoài ồn ào, ảnh hưởng không tốt, cái gì mà mẹ kế ác độc, đừng dạy hư đứa nhỏ, không cho phép nói người ta què lần nữa."
"Chu Huệ, cô cũng thế, sao nhà các cô lại ồn ào thế? Giờ cô mới là mẹ của đứa bé, cha bọn nhỏ không ở nhà, cô phải dạy đứa nhỏ nhiều hơn."
Con mắt Chu Huệ đỏ chót: "Sao tôi phải dạy đứa nhỏ? Chúng nó cũng không phải con ruột của tôi, tôi dựa vào cái gì phải xen vào."
Bà cụ La vừa nghe thấy lời này của cô ta thì nhảy lên: "Nghe đi, đây chính là mẹ kế độc ác, nếu không có bà già tôi ở đây, còn không biết cô ta muốn bắt nạt hai đứa cháu của tôi thế nào…"
"Được rồi được rồi, mấy người đừng ầm ĩ, trở về đi, chờ đoàn trưởng La trở về lại nói."
Lý Ngọc Hà đau đầu cực kỳ, người chị ấy không muốn thấy nhất chính là bà cụ La vô cùng phiền phức này, chị ấy về nhà lập tức oán trách với ủy viên Trương: "Cái công việc Hội Phụ nữ này em không muốn làm chút nào."
"Giờ em thích nhất là giao lưu với những cô vợ quân nhân có văn hóa, ít nhất các cô ấy còn nói lý… Biết tại sao phụ nữ nông thôn cứ không phân rõ phải trái không? Bởi vì tất cả những người xung quanh đều không phân rõ phải trái, nói lý vô dụng, anh nói bà ta cũng không nghe."
"Ai biết quậy, ai biết la thì người đó có thịt ăn, chúng ta cũng không có cách nào."
Càng bận tâm chuyện nhà người ta, Lý Ngọc Hà càng hiểu, chuyện nhà người khác khó quản, người ngoài đi khuyên can thế nào cũng không đúng.
Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, thị phi trắng đen không rõ ràng.
"Vợ đoàn trưởng La cũng thế, có một mẹ ruột như thế cũng vô dụng, dù sao cũng là mẹ ruột, đạo hiếu trên đầu không trái được."
Bà cụ La dẫn theo hai cháu trai, dù cho không có lý cũng phải làm loạn nhiều hơn.
Lý Ngọc Hà đã nói với đoàn trưởng La rất nhiều lần, nói nhiều cũng vô dụng, hai đứa nhỏ ở đây, bà cụ La cũng ỷ lại đòi ở chỗ này, đoàn trưởng La vừa bảo bà ta dẫn cháu về, bà cụ La lập tức mắng anh ta không có lương tâm.
"Số Chu Huệ thật không tốt."
Lý Ngọc Hà thở dài, bình thường chị ấy đều khuyên hòa giải không khuyên ly hôn, nhưng đôi này, chủ nhiệm Lý cảm thấy bọn họ ly hôn cũng tốt, tuổi Chu Huệ cũng không lớn, vẻ ngoài cũng xinh xắn, lại tìm một người khác, đừng để mẹ chồng bào mòn.
Nhưng trên đời này người bị mẹ chồng bào mòn rất nhiều, ai biết người kế tiếp có phải cũng thế.
Đoàn trưởng La về đến nhà, nghe nói những việc này, anh ta nổi giận đùng đùng, áp lực công việc và sự xấu hổ vào lúc này đan xen vào nhau, thân thể anh ta đốt lên một ngọn lửa, anh ta tìm Chu Huệ trước: "Sao em lại cãi vả với mẹ tôi? Thậm chí đến tai người ngoài, em không ngại mất mặt, tôi còn ngại mất mặt đấy, không phải bảo em đừng ầm ĩ với mẹ tôi sao? Hai người nước giếng không phạm nước sông không được sao?"
"Em nhất định phải để gièm pha trong nhà ầm ĩ đến mức mọi người đều biết, khiến tôi tiến thoái lưỡng nan, để tôi bị người ta cười nhạo?"
Chu Huệ nói: "Nước giếng không phạm nước sông? Là con trai anh mắng vợ đoàn trưởng Khương là người què, người ngoài cũng không nhịn nổi!"
Đoàn trưởng La: "Vậy em đang yên đang lành tại sao phải đón người vào nhà? Rốt cuộc em có tâm tư gì? Em làm gì phải đi làm quen với vợ đoàn trưởng Khương?"
"Em biết rõ ràng mẹ và con tôi có chút ý kiến với em, em không nên đến gần vợ đoàn trưởng Khương, người ta đi cùng với em, đứa nhỏ không hiểu lầm sao?"
"Có phải em cố ý hay không? Em cố ý đúng không?"
"Đúng! Tôi cố ý đấy!" Chu Huệ tức giận đến con mắt đều đỏ lên, "La Bình Vĩ, tôi không sống nổi với anh nữa, cái chức mẹ kế này tôi không làm nữa!"