Trước đây lúc ở đoàn văn công, Chu Huệ không có hứng nhảy múa, trước đây cô ta không thích nhảy, mỗi ngày còn phải luyện múa, luyện đến trên người trên chân đều là vết thương, cô ta liều mạng muốn gả cho người chồng tốt nên không tiếp tục lên sân khấu biểu diễn nữa.
Nhưng bây giờ rời khỏi đoàn văn công, cô ta lại bắt đầu hoài niệm cuộc sống khi đó, Chu Huệ chủ động nói những chuyện đó với Tần Lan Phương.
Tần Lan Phương thật sự chưa từng "trải đời", trong mắt đều tò mò. Phản ứng của cô ấy khiến Chu Huệ có một sự thỏa mãn kỳ dị, làm cho linh hồn vốn đã tĩnh lặng như nước của cô ta sống lại một lần nữa.
"Được, tôi muốn xem ảnh."
"Tôi còn muốn xem cô múa!"
Chu Huệ là người vợ quân nhân đầu tiên trong viện gia chúc chủ động kết bạn với cô ấy, Tần Lan Phương hết sức vui vẻ, hai người đến nhà Chu Huệ xem ảnh.
"Cô thật xinh đẹp! Múa đi, xưa nay tôi chưa từng múa."
"Tôi có thể dạy cô múa."
"Không được, sao tôi có thể múa chứ…"
Hai người trò chuyện vô cùng hợp ý, rất nhanh đã thành bạn bè, thoáng chốc quên cả thời gian, bà cụ La dẫn hai đứa cháu trở về, Đại Bảo và Nhị Bảo của nhà họ La đều ăn đến béo lùn chắc nịch, trên tay còn cầm một quả xoài.
Hai người bọn họ từ nhỏ đã sống chung với bà cụ La, cái gì cũng nghe bà cụ, tính cách bá đạo lại đáng ghét.
Đại Bảo và Nhị Bảo nhìn thấy trong nhà có người ngoài, một người phụ nữ kỳ lạ khập khễnh bước đi đứng ở phía sau mẹ kế.
Đại Bảo vỗ tay trước: "Người què chết tiệt, người què thối tha, người què đi cùng mẹ kế độc ác!"
"Người què bước đi này, người què bước đi này!" Nhị Bảo bắt chước dáng đi của Tần Lan Phương, khập khễnh vòng quanh hai người, vừa đi vừa luôn miệng ồn ào: "Ai u ai u, chân của tôi gãy mất, chân của tôi gãy mất."
"Anh, anh ơi, em thành người què rồi, chân của em gãy rồi, chân của em bị mẹ kế bẻ gãy rồi!"
Sắc mặt Chu Huệ không dễ nhìn lắm, sắc mặt Tần Lan Phương cũng khó coi, bà cụ La thấy khung cảnh này, cũng không đỏ mặt, nói với Tần Lan Phương: "Cô đừng chấp bọn nó, đã là người lớn, đừng tính toán với trẻ con, đồng ngôn vô kị."
"Ai bảo cô kết bạn với mẹ kế chúng nó, bọn nó tuổi còn nhỏ, cảm thấy người ở cùng mẹ kế đều là người xấu, sau này cô chú ý một chút là được."
Bà cụ La hoàn toàn không coi là chuyện to tát gì, cũng không cảm thấy cháu trai của mình đã làm sai, bà ta cảm thấy Tần Lan Phương bị cười nhạo cũng là đáng đời, ai bảo cô ấy lui tới với ả mẹ kế.
Tần Lan Phương nói: "Mẹ kế chính là người xấu? Bà là bà nội đứa nhỏ, sao không dạy đứa nhỏ đạo lý chứ?"
Bà cụ La nói: "Cháu của tôi coi trọng đạo lý nhất, ai bảo mẹ kế chúng nó không tốt với chúng nó, bọn nó cảm thấy mẹ kế là người xấu, cô ở chung với mẹ kế chúng nó thì cô cũng không phải thứ gì tốt lành."
Tần Lan Phương tức giận: "Đây là do không dạy dỗ đứa nhỏ mà…"
Toàn thân Chu Huệ cũng không đủ sức: "Lan Phương, cô đừng nói nữa."
Thấy Tần Lan Phương "bắt nạt" bà nội mình, Đại Bảo xông lại đẩy Tần Lan Phương, cũng bắt chước dáng đi khập khễnh của cô ấy: "Người què không nói đạo lý, người què không nói đạo lý!"
Nó phun nước bọt lên người Tần Lan Phương.
Tần Lan Phương kéo cổ áo Đại Bảo, tát một cái "chát", tất cả mọi người sợ hết hồn, cô ấy giao con cho Chu Huệ, "Mẹ kế cũng là mẹ, Chu Huệ, cô phải dạy bảo đứa nhỏ!"
"Nào có đứa nhỏ không lễ phép như thế, nó là tên côn đồ trong thôn à?"
Bị người gọi từng tiếng từng tiếng "người què", tiếng nói của hai đứa nhóc này vừa bén nhọn vừa lớn tiếng, muốn kêu điếc tai của người ta, cả người Tần Lan Phương đều không còn lý trí.
Cô ấy ghét nhất người khác nói tới chân cô ấy, vừa tới viện gia chúc, cô ấy chỉ sợ người khác chú ý chân cô ấy, hiện tại lại có hai đứa nhóc mắng thẳng mặt cô ấy là người què, khiến Tần Lan Phương nhớ lại rất nhiều chuyện cũ đã qua.
Mẹ của cô ấy là quả phụ, cô ấy là người què, em trai được nhặt trên núi, nếu không phải trong nhà nuôi một con chó, còn không biết bị người ta bắt nạt thế nào, đám nhóc trong thôn kia cũng bắt chước bước đi của cô ấy, cười nhạo cô ấy "người què chết tiệt".
Rõ ràng trước đây cô ấy rất nhát gan, nhưng lúc này thực sự nhịn không nổi nữa.
Chẳng lẽ còn muốn giống như trước kia, bị người ta cười, bị người ta bắt nạt? Cô ấy làm người ngay thẳng, là người què thì thế nào! Cô ấy là người què thì đáng đời không ngóc đầu lên được sao?
Tần Lan Phương hoảng loạn rất lâu, thời khắc này rốt cục bạo phát.
Chu Huệ bị cô ấy làm sợ hết hồn, Đại Bảo bị đẩy đến bên cô ta, nhưng cô ta hoàn toàn không muốn tiếp xúc với con riêng, lại đẩy người ra, Đại Bảo ngồi dưới đất.
Bà cụ La tức chết rồi: "Các người một ả là mẹ kế ác độc, một kẻ là người què xấu xa, hai đứa chúng bây cũng không phải thứ tốt gì, không biết xấu hổ!"