Ban đầu đoàn trưởng La còn bảo vệ Chu Huệ, nhưng bà cụ La dù sao cũng là mẹ ruột của anh ta, mẹ chồng nàng dâu không thể ầm ĩ quá khó coi. Chu Huệ cũng không dám làm lớn, nhưng cô ta càng lùi bước, bà cụ La càng làm quá.
Bà cụ La đòi một nửa lương, nói phải nuôi hai đứa cháu, trong miệng bà ta còn có đủ các loại tiền, đều là muốn đòi tiền của đoàn trưởng La, bà ta cần tiền, trở về trợ giúp con trai nhỏ và con gái mình.
Bà ta đều nói: "Thằng cả à con có tiền đồ, anh chị em trong nhà không thể không lo, bây giờ con làm đoàn trường, anh em của con lẽ nào không phải là anh em ruột thịt của con sao?"
Hơn một nửa tiền lương của đoàn trưởng La bị bà cụ La ôm vào trong tay, Chu Huệ là vợ mới, không có sức tranh giành với bà cụ La, cô ta cũng không tranh nổi, cãi cũng cãi không lại.
Cô ta là mẹ kế, bà cụ còn mang theo hai đứa cháu trai, Chu Huệ làm thế nào cũng không sánh bằng ba người bọn họ, bà cụ còn dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài chửi bới thanh danh của cô ta, một người lại một người chửi cô ta là mẹ kế độc ác.
Chu Huệ cũng không muốn ly hôn, mà cố giữ sức, muốn sinh đứa con cho đoàn trưởng La, chờ có đứa nhỏ, cô ta sẽ có chỗ dựa, nhưng cô ta nhịn hai ba năm, cái bụng vẫn không có động tĩnh.
Bà cụ La nói cô ta là gà mái không đẻ được trứng.
"Khó trách học người ta làm mẹ kế, chính là một con gà mái không đẻ được trứng."
Chu Huệ rời khỏi đoàn văn công, cô ta lại đi học điều dưỡng, được điều đến viện quân y làm y tá, tuy rằng ở bệnh viện nhưng cô ta cũng không dám đi kiểm tra phụ khoa, cô ta sợ bị người chung quanh biết rồi cười nhạo cô ta.
Nói cô ta làm mẹ kế, nói cô ta không đẻ được trứng, nói cô ta một lòng muốn sinh con chính là vì lợi dụng con cái thổi gió bên gối…
Bà cụ La nói hai người bọn họ không sinh được con, nhất định là Chu Huệ có bệnh trên người, bà ta còn không biết tìm bác sĩ đông y từ đâu ra, nói Chu Huệ có bệnh phụ khoa, lại kê cho một phương thuốc bí mật sinh con, thường xuyên bảo Chu Huệ sắc thuốc để cô uống.
Mấy năm như thế trôi qua, bụng của Chu Huệ luôn phẳng lặng.
Đời này chuyện cô ta hối hận nhất chính là gả cho đoàn trưởng La, làm mẹ kế người ta.
Tần Lan Phương rót trà cho Chu Huệ, cô ấy ngượng ngùng cười cười, vô cùng lúng túng: "Cô uống trà, mời cô uống trà, đây là loại trà của quê chúng tôi."
"Đúng rồi, cô thích uống trà hay là thích uống cà phê?" Tần Lan Phương không biết nên tiếp đãi người ta thế nào, cô ấy nghe nói rất nhiều người thành phố chỉ uống cà phê, thích nghe nhạc giao hưởng.
Chu Huệ nói: "Lần sau cô tới nhà tôi uống đi, tôi còn có một cái đĩa hát kiểu cũ, chúng ta có thể cùng nghe nhạc."
Tần Lan Phương nói: "Được, được, đến lúc đó cũng gọi bác sĩ Triển đến."
Tần Lan Phương gặp ai cũng sợ, cô ấy chỉ thích ở bên cạnh bác sĩ Triển, bởi vì cô có cảm giác an toàn.
"Bác sĩ Triển là vợ của tham mưu trưởng Cố sao?"
Tần Lan Phương vô cùng sốt sắng gật đầu: "Đúng vậy, bác sĩ Triển là người rất tốt, vẻ ngoài vừa đẹp, con người lại tốt bụng."
Chu Huệ cũng vội vàng gật đầu: "Được, được."
Đừng thấy vẻ ngoài của Chu Huệ "hung tướng", trên thực tế tính cách của cô ta gần giống với Tần Lan Phương, quê nhà cô ta rất nghèo, lúc ở đoàn văn công, gia đình cô ta không tốt, quần áo rách nát, bị người khác cười nhạo, khi đó cô ta chỉ một lòng nghĩ, nhất định phải gả cho một tấm chồng có điều kiện tốt, cô ta muốn làm đoàn trưởng phu nhân.
Chu Huệ thật sự đã biến tâm nguyện của mình thành hiện thực, làm đoàn trưởng phu nhân rồi, cô ta lại bắt đầu lo lắng người khác cười nhạo cô ta nhà quê, cười nhạo cô ta làm mẹ kế.
Bởi vậy Chu Huệ luôn quanh quẩn một mình, không dám tiếp xúc với người khác, người khác chỉ cho rằng cô ta có tính cách cao ngạo.
Tính cách của Tần Lan Phương yếu đuối, không hề có chút công kích, Chu Huệ mới dám chủ động kết giao với cô ấy, những người vợ quân nhân như là Triển Ngải Bình và Thẩm Lệ Thanh, đặc biệt là Triển Ngải Bình, nghe nói gia đình cô rất tốt, mẹ là liệt sĩ, còn là quân nhân xuất ngũ, học lực lại cao, còn tới từ Thượng Hải, kiến thức rộng rãi…
Chu Huệ chưa bao giờ dám chủ động tiếp xúc với Triển Ngải Bình, sợ trong lòng cô không lọt mắt loại người làm mẹ kế như cô ta.
Tần Lan Phương trò chuyện với Chu Huệ vài câu. Tần Lan Phương nhắc tới lá trà ở quê mình, hai người còn trò chuyện rất hợp ý, biết trong nhà Tần Lan Phương chỉ còn lại cô nhi quả phụ, Chu Huệ cũng nói nhà mình không còn ai, trò chuyện một lát, Chu Huệ mời Tần Lan Phương đến nhà mình làm khách.
"Cô tới nhà tôi xem ảnh cũ nhé." Chu Huệ rất kích động: "Tôi có không ít ảnh hồi ở đoàn văn công, tôi còn có thể múa cho cô xem."