Cũng chính bởi vì nghĩ đến điều này, Triển Ngải Bình mới lên tiếng nhắc nhở Chu Huệ, là đoàn trưởng La không thể sinh con, người nhà họ La có bí mật gạt Chu Huệ, bọn họ là lừa hôn.
Khó trách đoàn trưởng La dung túng mẹ và hai đứa bé Đại Bảo Nhị Bảo, có lẽ cũng là vì anh ta không thể sinh con, nhận đứa nhỏ làm con nuôi, anh ta vì mặt mũi đàn ông, không dám nói ra, cho nên mới lừa hôn Chu Huệ.
Anh ta mang theo hai đứa con trai của vợ trước, nhưng mấy năm hai vợ chồng bọn họ đều không có con, vậy chắc chắn muốn vu vạ Chu Huệ, đến lúc đó đoàn trưởng La lại bày tỏ, không chê cô ta không thể sinh con, lừa gạt Chu Huệ ở bên người.
Nhà họ La còn cho Chu Huệ dùng loại thuốc kia.
Thật đúng là không biết xấu hổ!
*
Chu Huệ chất chứa một bụng tâm tư trở về viện gia chúc, cô ta u uất ở trong phòng, trong đầu của cô ta nghĩ đến vô số chuyện, cô ta càng nghĩ càng hận, chỉ hận không rút máu của người nhà họ La, ăn thịt của bọn họ.
Đợi đến khi chạng vạng đoàn trưởng La trở về, Chu Huệ lộ gương mặt âm trầm nhìn anh ta.
Đoàn trưởng La thấy vẻ mặt Chu Huệ, sắc mặt của anh ta cũng trở nên khó coi, anh ta gọi Chu Huệ vào trong phòng: "Chuyện ngày hôm qua còn chưa đủ lật trời à? Cô còn muốn ghi nhớ bao lâu."
"La Bình Vĩ, anh còn là con người thì lập tức ly hôn với tôi, nếu không tôi lập tức đi tố giác anh."
Đoàn trưởng La sửng sốt: "Chu Huệ, cô muốn làm gì?"
Chu Huệ nói: "Tôi muốn làm gì? Tôi còn muốn biết người nhà họ La mấy người đã làm chuyện buồn nôn gì đấy, nghĩ đến tôi ở chung giường chung gối với người như anh mấy năm, quả thực buồn nôn đến mức tôi ăn không ngon."
Đoàn trưởng La nghe xong lời này cũng nổi giận: "Chu Huệ, tôi có lỗi với cô chỗ nào?"
"Mẹ anh bỏ thuốc tôi, anh căn bản không sinh được con, hai thằng con hoang Đại Bảo và Nhị Bảo cũng không phải con trai của anh. Anh còn muốn gạt tôi? Anh còn muốn để tôi nuôi cháu cho anh? Người nhà các anh thật là độc ác!"
"Loạn (-) luân! Buồn nôn! Anh là súc sinh! Cả nhà các anh đều là súc sinh! Anh không sinh được con, anh cho anh em anh làm vợ của mình, anh còn biết xấu hổ hay không!" Chu Huệ cảm thấy mình đã nghĩ thông suốt tất cả, Đại Bảo và Nhị Bảo là vợ trước của đoàn trưởng La sinh, điều ấy có ảnh chụp làm chứng, còn là người trong thôn thấy tận mắt.
Đại Bảo và Nhị Bảo bụ bẫm, hai đứa chúng nó không giống La Bình Vĩ, ngược lại giống người em trai ở dưới quê, khó trách ngày thường anh ta cũng không quản hai đứa nhỏ này, đoán chừng là biết hai chúng nó không phải con trai ruột của anh ta.
"Có phải là bởi vì tôi theo quân, nếu không không chừng anh cũng cho em trai anh làm tôi, để tôi sinh con cho nhà họ La các người, bây giờ em trai anh không ở đây, mẹ anh cho tôi uống thuốc đoạn tử tuyệt tôn, cả nhà các người là súc sinh! Súc sinh! Anh với mẹ anh giống nhau, các người đều không phải người, là súc sinh!"
"Cô điên rồi sao!" Đoàn trưởng La dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên nhìn cô ta: "Đại Bảo và Nhị Bảo là con trai của tôi và vợ tôi."
"Anh còn muốn gạt tôi? Anh dám đi bệnh viện kiểm tra hay không? Súc sinh như anh căn bản không sinh được con, anh còn muốn giấu tôi, Đại Bảo và Nhị Bảo lớn lên cũng không giống anh, anh gạt được ai vậy? Lừa chính anh sao?"
"Phi! La Bình Vĩ, anh vốn là kẻ không có giống!"
"Tôi đã nói với anh, anh nhất định phải ly hôn với tôi, giờ tôi còn cho anh mặt mũi, nếu không tôi đã làm ầm ĩ chuyện này khiến thiên hạ đều biết, nhà các anh loạn luân, nhà các anh không biết xấu hổ, cả gia đình là thứ dơ bẩn!"
Những câu nói này được thốt ra, Chu Huệ cũng cảm thấy buồn nôn, cô ta căm hận nhìn La Bình Vĩ.
Đoàn trưởng La bị cô ta mắng đến mức đầu vang lên ong ong, trong nháy mắt, anh ta nắm được sợi dây vô hình nào đó, tất cả mọi chuyện trong chớp mắt anh ta đã nghĩ thông.
Tuy rằng La Bình Vĩ không muốn tin tưởng, mà khi Chu Huệ nói ra, đoàn trưởng La đã tin hơn phân nửa.
Đại Bảo và Nhị Bảo không phải con trai anh ta, trên đầu anh ta đội hai cái nón xanh, anh ta vẫn không muốn thừa nhận, cũng không dám nghĩ theo hướng ấy, chú hai sao có thể lăn giường với chị dâu chứ? Đứa bé mà vợ sinh ra cũng không phải con của anh ta?
Khó trách… Đoàn trưởng La nở nụ cười thê lương, khó trách bà cụ La chưa bao giờ "chừa lại một con đường sống" cho Chu Huệ, không phải bà ta không chừa đường sống cho Chu Huệ, mà bà ta không muốn chừa một con đường sống cho anh ta.
Bà cụ La cố ý ầm ĩ như thế chính là muốn cắt đứt tiền đồ của anh ta, để anh ta đắc tội với người khác, để anh ta không thăng chức nổi, ép anh ta chuyển nghề về nhà.
Trong lòng bà ta thầm hận, không muốn "con cả" ngu xuẩn có tiền đồ hơn "con hai" mà mình cưng chiều, bà ta cố ý muốn ồn ào khiến nhà anh ta gà chó không yên, bà ta muốn rút gân, lột da, hút máu của anh ta.