Chu Huệ nhìn thấy nụ cười kỳ lạ trên mặt anh ta, không nhịn được nói: "Anh thật sự không biết?"
Sắc mặt đoàn trưởng La lúc xanh lúc trắng: "…"
Chu Huệ ha ha cười gằn một tiếng: "Tôi không tin anh không biết, tôi không tin cõi đời này thật sự có kẻ ngu si như thế, đây không còn là kẻ ngu si nữa, mà còn ngu xuẩn hơn đồ ngu, em trai anh ngủ với vợ anh, để cậu ta tiêu tiền của anh, để cậu ta uống máu của anh, nếu như anh không biết, anh làm gì phải nuôi em trai anh? Còn nghĩ cách trợ giúp cho mẹ anh…"
Mặt đoàn trưởng La hoàn toàn âm trầm giống như một con quỷ, tiếng nói của anh ta nhỏ như muỗi kêu: "Tôi thật sự không biết."
Anh ta đúng là ngu xuẩn, anh ta bị người nhà coi như kẻ ngu si mà lừa gạt, anh ta còn dương dương tự đắc, cảm thấy bọn họ đều dựa dẫm vào anh ta để sống.
Ha ha, những người này ngoài mặt khen anh ta, nói không chừng đều ở sau lưng
cười anh ta là kẻ ngu ngốc.
Lúc này đoàn trưởng La đã hận đến mức muốn giết người, anh ta tức đỏ cả mắt, rồi lại không có chỗ phát tiết. Vào lúc này, bà cụ La dẫn theo hai đứa nhỏ Đại Bảo và Nhị Bảo trở về.
Bà cụ La dương dương tự đắc: "Đại Bảo và Nhị Bảo, ngày hôm nay nhà chúng ta ăn thịt nhé, cha của con sắp phát tiền lương rồi, để cho các con ăn ngon một chút."
"Dạ, vẫn là bà nội tốt."
"Đúng, chỉ có bà nội tốt, nếu không có bà nội ở đây, người mẹ kế ác độc của các cháu còn không biết đối xử với các cháu thế nào, chắc chắn để các cháu ăn bữa trước không có bữa sau, ôi cháu trai đáng thương của bà."
Bà cụ La thấy đoàn trưởng La thì vẫn không thu hồi vẻ mặt đắc ý: "Thằng cả, tiền bạc trong nhà sắp hết rồi, chừng nào thì con mới đưa tiền trợ cấp tháng sau cho mẹ, bên quê nhà cũng phải gửi tiền, em trai con nói răng không tốt, phải đi khám răng——"
"Khám răng? Nếu để cho tôi gặp được nó, tôi bẻ sạch tất cả răng của nó."
Bà cụ La trừng mắt nhìn anh ta: "Con điên rồi sao?"
"Tôi không điên, tôi muốn để nó ngồi chồm hổm trong tù." Đoàn trưởng La chỉ vào Đại Bảo và Nhị Bảo: "Bà bảo hai thằng con hoang này cởi quần áo, trả lại tất cả đồ cho tôi!"
Đoàn trưởng La tức giận mắng liên tục những lời thô tục.
"Con hoang cái gì, Đại Bảo và Nhị Bảo là con trai của con, là đứa con trong bụng của Tiểu Thảo, con làm lính quanh năm suốt tháng không trở về nhà, Tiểu Thảo rất cực khổ, giờ nó mất rồi, con đối xử với con của con bé như thế, còn mắng là con hoang, con có lương tâm hay không?"
"Tôi không có lương tâm, tôi không có lương tâm nên cô ta bò lên trên giường chú hai?" Cảm xúc của đoàn trưởng La kích động, anh ta đưa tay kéo mặt Đại Bảo và Nhị Bảo, quả thực muốn kéo da mặt của hai chúng nó xuống, "Hai thằng con này có đứa nào giống tôi không?"
Đại Bảo và Nhị Bảo đau đến mức la to lên.
Đoàn trưởng La đẩy hai chúng nó xuống đất, miệng Nhị Bảo cũng sắp rách, thấm ra máu.
"Bà nội, có mẹ kế thì có cha ghẻ, cháu muốn đi tìm cha hai!"
Sắc mặt bà cụ La khó coi, bà ta kinh hoảng một hồi, "Thằng cả, hôm nay con phát điên cái gì vậy, phi! Lại là con mẹ kế đó với nói huyên thuyên với con?"
Sắc mặt đoàn trưởng La âm trầm giống như quỷ: "Tôi muốn để chú hai ngồi chồm hổm trong tù, nó gian dâm với vợ quân nhân, tôi muốn để nó ngồi tù."
Bà cụ La giơ chân: "Con nói linh tinh gì vậy? Con điên rồi."
"Hai đứa nhỏ này chính là chứng cứ." Đoàn trưởng La tàn nhẫn hạ quyết tâm: "Tôi muốn để nó ngồi tù, tôi nhất định phải để nó ngồi tù."
Bà cụ La gấp đến đỏ cả mắt: "Nó là em trai con!"
"Lúc nó làm với chị dâu nó cũng không có coi tôi là anh." Đầu đội nón xanh khiến đoàn trưởng La không màng bất cứ giá nào, bây giờ anh ta còn có gì không thể cho ai biết, anh ta đã không còn mặt mũi nữa rồi.
"Ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho bí thư đại đội, loạn luân ư, buồn nôn, súc sinh!"
Bà cụ La phát điên đánh anh ta: "Con không thể nói! Con không thể nói! Nói rồi cả đời này nhà họ La chúng ta ở trong thôn cũng không ngóc đầu lên được."
"Thằng cả, con cũng là người nhà họ La, con không thể nói, con không thể nói! Nói rồi sẽ bị không thẳng lưng mà sống được!"
Hai mẹ con bọn họ náo loạn lên, Đại Bảo và Nhị Bảo run lẩy bẩy, bọn chúng chưa từng thấy đoàn trưởng La nổi giận như thế.
"Không nói cũng được." Đoàn trưởng La cắn răng, cố gắng nhịn xuống lửa giận: "Bảo người ở quê trả lại toàn bộ số tiền những năm nay tôi gửi về, bà dẫn hai đứa con hoang này cút, cũng đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa."
Bà cụ La khuyên anh ta: "Con đừng động một chút là bảo con hoang, hai chúng nó dù gì cũng là cháu của con."
"Tôi dám nói những lời này với lãnh đạo, với công an đấy, nó phạm tội, là loạn luân!"
"Xuỵt xuỵt xuỵt, con đừng hét lung tung, sẽ bị người ta nghe thấy, con còn biết xấu hổ hay không."
Mặt đoàn trưởng La tối sầm lại: "Ngày mai bảo thằng hai trả tiền, hai đứa con hoang này không cho phép ăn đồ của tôi, để bọn chúng trần chuồng khuất mắt tôi."
"Bọn chúng là cháu ruột của con!"