Nhà họ La nổi lên sóng lớn mênh mông, đều chung một khu nhà, có che giấu như thế nào đi nữa cũng không che giấu được, chỉ lặng lẽ lộ tiếng cũng đã khiến người ta đoán lung tung.
Bà cụ La dẫn hai đứa bé rời đi, Chu Huệ cũng ly hôn với đoàn trưởng La, chuyện giữa bọn họ quá mức phức tạp, chủ nhiệm Hội Phụ nữ cũng không khuyên, hai người thành công ly hôn.
Sau khi ly hôn, Chu Huệ thở phào nhẹ nhõm, đoàn trưởng La cho cô ta 3000 đồng.
Chu Huệ không có nhận tiền của anh ta, cô ta cảm thấy mấy năm qua giống như nằm mơ, mơ một giấc mơ đáng sợ, Chu Huệ không muốn giữ lại bất kỳ chuyện gì liên quan tới quá khứ.
Giấc mộng cao xa không thể với tới đã nát tan.
Chu Huệ nói với đoàn trưởng La: "Lúc trước lựa chọn gả cho anh, là bởi vì tôi thật sự thích anh, một lòng muốn sinh sống với anh."
"Anh không cần luôn so sánh với đoàn trưởng Khương."
Chu Huệ thở phào nhẹ nhõm, lộ ra một nụ cười khẽ với đoàn trưởng La.
Tâm tình của đoàn trưởng La cực kỳ phức tạp, thế nhưng Chu Huệ đã xoay người rời đi.
Chu Huệ rời khỏi viện quân y, cô ta không muốn tiếp tục ở trong bệnh viện nghe lời đàm tiếu, Chu Huệ lựa chọn chuyển vào bệnh viện Nham Tâm, làm một y tá của một bệnh viện thị trấn bình thường.
Đi qua tất cả, đoàn trưởng phu nhân gì đó, hết thảy đều coi như một giấc mộng dài.
Cô ta vốn chính là một người nhà quê, không hề ghét bỏ điều kiện của bệnh viện thị trấn chút nào, ở chỗ này, trái lại cô ta cảm thấy rất thoải mái, mỗi ngày tiếp đón bệnh nhân cũng là những dân chúng bình thường, cô ta cảm thấy rất thân thiết, nụ cười trên mặt càng ngày càng nhiều.
Viện trưởng Hách triệu tập toàn bộ bác sĩ y tác mở họp, tòa phòng bệnh đã xây xong, tất cả mọi người vui mừng khôn xiết, hiện tại sẽ chờ bố trí văn phòng, bố trí phòng bệnh, còn có thể lựa chọn phân một căn nhà mới.
Bởi vì là phòng đơn, những người đã có vợ con như bác sĩ Châu không xin, Tần Diễm Phương lại không thể chờ được nữa muốn ở nhà lầu, "Tôi muốn ở nhà lầu, tôi muốn dọn nhà."
Bác sĩ Triệu Kinh nói: "Đây vốn là phòng bệnh!"
Tần Diễm Phương: "Tôi không quan tâm nó là phòng gì, tôi chỉ muốn ở nhà lầu."
"Được, vậy thì bốc thăm." Lầu ba có 12 phòng, phân cho các bác sĩ y tá còn độc thân cũng dư sức, mỗi người chỉ có thể phân một phòng, Triển Ngải Bình không xin phân phòng, Tần Diễm Phương, Triệu Kinh, y tá Lan Lan và Chu Huệ xin phân phòng đơn.
Chu Huệ kích động không thôi: "Cuối cùng tôi cũng có phòng rồi."
Lúc trước cô ấy ở ký túc xá trong đoàn văn công, sau đó gả cho đoàn trưởng La, ở nhà trong khu người nhà quân nhân, hiện tại tiến vào bệnh viện, rốt cục được chọn phòng của mình.
Chu Huệ vừa tới bệnh viện, không có lựa chọn ở riêng, mà lựa chọn ở chung với Tần Diễm Phương, hai người ghép với nhau, Tần Diễm Phương nói với cô ấy: "Nhà lầu sẽ xây xong ngay thôi, chúng ta cùng nhau ở nhà lầu đi, tiết kiệm sức, đừng dọn dẹp phòng, làm khổ bản thân không đáng."
Tần Diễm Phương rút trúng hàng xóm Triệu Kinh: "Bác sĩ Triệu, không phải cậu nói đây là phòng bệnh sao?"
Bác sĩ Triệu nói: "Phòng bệnh thì làm sao? Phòng bệnh cũng có thể ở mà?"
Tần Diễm Phương ghét bỏ anh ta: "Sau này cậu cưới vợ còn không dời ra ngoài à, đâu có ở đủ."
Bác sĩ Triệu: "Sau này cô lấy chồng, còn không phải cũng dời ra ngoài."
Triển Ngải Bình nói: "Nếu như hai người kết hôn, hai căn phòng đơn ghép lại, không cần thay đổi nhà."
Viện trưởng Hách nói: "Bác sĩ Triển nói đúng."
Bác sĩ Châu nói: "Hai người bọn họ nếu có thể ở bên nhau thì đó mới là kỳ lạ, trừ phi hai người bọn họ đều ăn nấm."
Bác sĩ Triệu: "..."
Tần Diễm Phương: "..."
Phân phòng xong, mọi người đều chuẩn bị dọn nhà, trong bệnh viện rất vui vẻ, Tần Diễm Phương vốn có căn nhà, giữ lại cho Tần Lan Phương ở tạm ngủ trưa, bây giờ bệnh viện bọn họ có rất nhiều phòng, hoàn toàn không thiếu.
Viện trưởng Hách nói với Triển Ngải Bình: "Bác sĩ Triển, ngày sinh dự tính sắp đến, mấy ngày tới đừng đến làm, đi tới đi lui rất mệt mỏi, thai đôi vốn dễ đẻ non."
Triển Ngải Bình gật đầu.
Tần Diễm Phương gào thét: "Bác sĩ Triển không đi làm, vậy rất vô vị, tôi muốn gặp cặp sinh đôi."
Y tá Lan Lan nói: "Chờ bác sĩ Triển nghỉ hậu sản trở về, cô có thể nhìn thấy cặp sinh đôi rồi, mỗi ngày khóc lóc, phiền chết cô coi."
Viện trưởng Hách nói: "Từ sau khi bác sĩ Triển đến, bệnh viện chúng ta ngày càng có nhiều con gái."
Bác sĩ Châu nói: "Đúng vậy, ầm ĩ cả lên, ba người phụ nữ như cái máy hát."