Triển Ngải Bình bật cười: "Hì —— người cha lòng độc ác, anh có thể đừng cố ý chọc em cười lúc em đang uống canh không."
"Đứa nhỏ của hai ta kiên trinh bất khuất, làm sao có thể bị cơm nhà ăn đánh ngã được chứ."
"Bọn chúng chắc chắn sẽ không vì một miếng ăn mà khom lưng, có phải không, mấy đứa?" Triển Ngải Bình cúi đầu thuận miệng hỏi, đứa nhỏ trong bụng như là đáp lại, dùng cánh tay cẳng chân nhỏ nhắn đụng vào bụng cô giống như đang tán thành với lời mẹ nói.
"Anh xem, Cố Thịnh, anh sờ đi, đứa nhỏ của anh nâng hai tay hai chân tán thành lời mẹ nó nói này?"
"Thật à?" Cố Thịnh không nhịn được cười, anh dời ghế, đi tới trước mặt Triển Ngải Bình nửa ngồi nửa quỳ, nhẹ nhàng lấy tay đặt ở trên phần bụng nhô lên của cô, bụng cô không dày, có thể cảm nhận được động tĩnh của đứa nhỏ một cách rõ ràng, tay nhỏ chân nhỏ của bọn chúng vùng vẫy, vỗ tay với cha.
Cố Thịnh lần lượt chọt từng cái, trên khuôn mặt tuấn lãng treo nụ cười dịu dàng không tên: "Mau ra đây đi, chọn ngày tháng tốt, chọn thời gian tốt, cha xem Hoàng Lịch cho các con…"
Triển Ngải Bình nghẹn họng: "Đồng chí Cố, anh phải ghi nhớ sâu sắc mình là đảng viên."
"Đừng nói mấy lời bậy bạ đó, dạy hư mấy đứa nhỏ."
Triển Ngải Bình nói: "Anh lấy đâu ra Hoàng Lịch chứ."
"Đoàn trưởng Khương cho anh."
Triển Ngải Bình: "… Các anh một người là đoàn trường, một người là tham mưu trưởng, cả ngày tụ tập với nhau có thể nói chuyện đứng đắn chút được không?"
"Yên tâm, lúc nên nghiêm chỉnh thì tuyệt đối đàng hoàng." Cố Thịnh vỗ bụng Triển Ngải Bình, động viên hai nhãi con rồi anh đứng lên, hôn trên mặt Triển Ngải Bình.
Cố Thịnh ngồi xuống còn không quên tiếp tục nói chuyện với đứa nhỏ: "Mau chạy ra đây đi, nhất định phải chọn thời gian tốt, chọn lúc cha ở bên để cha đi cùng mẹ các con…"
Triển Ngải Bình: "Anh mau uống miếng nước nghỉ ngơi một lát, đừng đọc kinh cho hai đứa nhỏ nữa"
"Để đứa nhỏ nghe thêm kinh anh đọc, từ nhỏ đã ồn ào, nói chuyện giống như súng máy, phiền chết anh."
Cố Thịnh cười nói: "Vậy thì không giống anh mà là giống em, từ nhỏ cũng rất dẻo mép không phải là Triển Đại Bình Bình em sao?"
Triển Ngải Bình ăn hết thức ăn, sai Cố Thịnh ôm mình lên giường nghỉ. Cố Thịnh nhẫn nhục chịu khó ôm cô, Triển Ngải Bình được anh ôm rất thoải mái, ở nhà một mình lâu, cô rất dính Cố Thịnh, thích được anh ôm như vậy, "Anh cứ ôm em đi dạo trong phòng đi."
"Anh ở bên ngoài huấn luyện, về nhà còn phải bị em huấn luyện." Cố Thịnh ôm cô: "Càng ngày càng lười nha em ơi."
Triển Ngải Bình nói: "Ôm em cao chút, em muốn ngồi ở trên cánh tay anh, không thể để cho em nằm."
"Yêu cầu nhiều thật." Cố Thịnh thổn thức: "Chờ đoàn trưởng Khương rút kinh nghiệm từ anh, anh còn muốn nói cho anh ta biết điều này, vợ nhà tôi thích được ôm tới ôm lui."
"Đừng nói lung tung, mất mặt hay không, hai anh sáp lại làm ít chuyện đứng đắn đi."
"Hít ——" Triển Ngải Bình đột nhiên cảm thấy không thích hợp lắm, Cố Thịnh sốt ruột nói: "Làm sao vậy? Có phải là sắp sinh?"
Triển Ngải Bình: "Có thể là ăn no thôi."
Cố Thịnh: "…"
Nhiều lần nghi thần nghi quỷ như thế, hai vợ chồng đều cảm thấy có khả năng sắp sinh, nhưng không có, Triển Ngải Bình tiến vào viện quân y, Cố Thịnh nhờ Cố Tiểu Muội trông chừng chị dâu giúp.
Cố Tương Nghi bảo đảm với anh trai mình: "Yên tâm, có em bảo vệ chị dâu rồi."
Triển Ngải Bình được thu xếp ở một phòng bệnh trống: "Bình thường y tá bác sĩ chúng em giải lao nằm trên giường này, chị dâu, chị cứ ngồi ở đây nghỉ ngơi một lát đi."
Cố Tương Nghi còn kích động hơn anh trai cô, thường xuyên muốn đến xem tình huống của Triển Ngải Bình, ngược lại Triển Ngải Bình rất bình tĩnh: "Chị cảm thấy hai ngày nay chị sắp sinh."
"Mau mau sinh đi, chị dâu, em định đặt móng giò cho chị."
Triển Ngải Bình: "Ngán phát sợ."
"Thật kén chọn, chị dâu, chờ chị sinh rồi, em cũng nghỉ, hầu hạ chị ở cữ, chị yên tâm, gần đây em theo học người học ta, tuyệt đối hầu hạ chị đến béo trắng."
Triển Ngải Bình nói: "Chỉ sợ em bị hai đứa nhỏ khóc tới to đầu, cho anh trai em đau đầu đi, anh ấy tích góp nghỉ phép năm, đã báo với bên trên xong rồi, hai ngày nay anh ấy chuẩn bị nghỉ, vì thế mỗi ngày ngóng trông đứa nhỏ mau chạy ra, anh ấy muốn canh giữ ở bên cạnh chị, chăm sóc chị ở cữ."
"Vậy em cũng nghỉ luôn, anh em hầu hạ chị ở cữ, em theo bên cạnh ăn chực, hỗ trợ trông cháu nhỏ, em cũng nộp đơn xin nghỉ rồi."
"Mấy bé cưng, nhanh ra ngoài đi, đừng để cô cũng nghỉ rồi mà các cháu còn chưa ra."
"Chị dâu, giờ chị sinh thì vừa khéo, thời tiết tốt, ít mưa, nhiệt độ lại thích hợp, không nóng không lạnh, ở cữ thoải mái."
Triển Ngải Bình gật gù, ở đây không có mùa đông, bước vào tháng 11, ngược lại là lúc thoải mái nhất, không nóng không lạnh, ban ngày mặc váy, buổi tối thêm một chiếc áo khoác mỏng, ban đêm vẫn còn hơi lạnh, phải đắp chăn.
"Cháu yêu, mau ra đây đi, cô muốn gặp các cháu."