Triển Ngải Bình bất đắc dĩ nói: "Cũng đừng thúc giục, cha nó thúc giục mỗi ngày, cậu út của chúng nó cũng gọi điện thoại cho chị, nói con chị sinh ra, cũng muốn xin nghỉ lại đây thăm người thân, muốn xem hai cháu ngoại."
"Triển Tiểu Nhị à, bảo cậu ta lại đây đi."
Triển Ngải Bình cười nói: "Chị vừa sinh con, các em đều xin nghỉ."
Cố Tương Nghi nói: "Đó là đương nhiên, nếu không phải tư lệnh Cố bận rộn công việc thì ông ấy cũng bay đến."
"Ông ấy cũng nói với em, chị dâu mà sinh thì nhanh chóng gửi ảnh đứa nhỏ qua cho ông ấy."
Triển Ngải Bình ở viện quân y hai ngày, đến ngày thứ ba, hai đứa nhỏ rốt cục nể tình, quyết định muốn ra ngoài. Triển Ngải Bình từng đỡ đẻ cho người khác vô số lần, bây giờ đến phiên mình, ngược lại cũng không sợ, được các y tá đẩy đến phòng chờ sinh.
Cố Thịnh vội vàng chạy vào bệnh viện, cùng ngồi ở ngoài phòng chờ sinh với Cố Tương Nghi, cả hai anh em đều lo lắng chờ đợi, Cố Thịnh muốn vào xem, lại không được, bị người đuổi ra.
Cố Tương Nghi muốn đi vào hỗ trợ, nhưng tay cô ấy cũng run lẩy bẩy.
"Anh ơi anh, chị dâu em sắp sinh rồi!"
"Quần áo chăn lông của đứa nhỏ… Vật dụng cần thiết đều đã chuẩn bị hết, nếu không thì em trở về đếm thử xem còn thiếu cái gì."
"Anh, chuẩn bị đủ trứng gà chưa?"
"Anh…"
Trong lòng Cố Thịnh loạn lung tung beng, tâm thần anh không yên, anh cúi đầu liếc mắt nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay: "Chị dâu em đi vào đã bao lâu, sao không nói tiếng nào…"
"Sinh con nào có nhanh như vậy, chị dâu mang thai con đầu, còn là hai đứa, phải cần nhiều thời gian."
Trong phòng sinh Triển Ngải Bình không chút hoang mang, y tá hộ sinh ở bên cạnh cổ vũ cô: "Đừng có lo lắng, thả lỏng."
Triển Ngải Bình nói: "Tôi không lo lắng, tôi muốn ăn trứng gà."
Triển Ngải Bình ăn chút thức ăn, thuận lợi sinh hai đứa nhỏ ra, cả người cô vẫn còn tinh thần, y tá ôm hai đứa nhỏ cho cô xem, nói: "Chúc mừng cô, thai long phượng, đứa lớn là anh trai, năm cân sáu lạng, em gái gầy một chút, bốn cân tám lạng."
Triển Ngải Bình nhìn hai đứa nhỏ cười, giờ tâm trạng cả người cô vô cùng phấn khởi, rốt cục bỏ được hai gói đồ to xuống rồi.
Vừa đi ra gặp hai anh em Cố Thịnh, Triển Ngải Bình chủ động chào hỏi với hai người họ: "Cố Thịnh, em đói, em muốn ăn đồ ăn anh nấu."
Cố Lão Ngũ mới vừa lên làm cha còn đang ngây ngốc : "… Em đói bụng?"
Cố Tương Nghi: "Chị dâu, chị không thể ăn đồ bậy bạ, nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa uống ít nước gạo đi."
Triển Ngải Bình: "Chị là nghiện ăn rồi, giờ chị đói bụng đến mức không còn sức lực, có thể một hơi nuốt sống con voi."
Cố Thịnh sờ mặt cô: "Bớt ở đó khoác lác, nghỉ ngơi dưỡng sức cho thật tốt."
Tuy rằng toàn thân Triển Ngải Bình có tinh thần, nhưng sắc mặt cô lại không dễ nhìn, cả người như là mới vớt ra từ trong nước, trên khuôn mặt đẹp đẽ không còn giọt máu, sợi tóc dính vào thái dương cô.
Cố Thịnh không vội vã xem đứa nhỏ, chuyên chú nhìn cô, anh thật không dám chạm vào cô, sợ cô đau.
Anh thích cô gái rất kiên cường này, đau cũng không nói ra, sợ anh lo lắng.
"Mệt thì cũng đừng cậy mạnh."
Lúc đứa nhỏ sinh ra đã là chín giờ đêm, Cố Thịnh theo chăm sóc ở trong phòng bệnh, canh chừng kề bên ba mẹ con, Cố Tương Nghi thì ở một bên tò mò nhìn hai đứa nhỏ.
Hai đứa bé một trai một gái, hai đứa nhóc nhăn nheo như con khỉ.
Cố Thịnh nhìn con trai của mình, lại nhìn con gái của mình, trong lòng mừng rỡ và thỏa mãn, hai nhãi con này có thể coi như đã thuận lợi sinh ra.
Hai đứa bé trong tã lót giống như hai cục thịt màu đỏ, cánh tay cẳng chân nhỏ xíu, nắm đấm nho nhỏ, hai chân nho nhỏ, ngón tay tạo thành nắm đấm thì lại càng nhỏ, khiến người ta cảm thấy khó mà tin nổi.
Hai chúng nó nhắm chặt mắt lại, hô hấp nhẹ nhàng khe khẽ, trên người mang theo mùi sữa, Triển Ngải Bình mới vừa cho hai đứa nhỏ bú sữa, trẻ con vừa ra đời ăn không nhiều lắm, ăn một chút lập tức no rồi.
Dưới ánh đèn, Cố Thịnh nặn bàn tay nhỏ của đứa bé, "Vợ, tay con chúng ta thật nhỏ."
Triển Ngải Bình an ủi anh: "Có phải là cảm thấy đứa nhỏ rất xấu? Có phải là không nghĩ tới con của chúng ta lại xấu như vậy không? Đừng lo lắng, đứa bé vừa ra đời đều như vậy, anh xem, mắt của con chúng ta rất lớn, anh nhìn cặp mắt này, mắt của con gái rất giống anh."
Cố Thịnh hài lòng: "Anh cũng không cảm thấy con chúng ta xấu xí, em xem, con trai và con gái đều giống em, da như khỉ con, con gái anh vừa nhìn đã biết thông minh."
Triển Ngải Bình: "… Em nghi ngờ anh đeo kính lọc đặc biệt gấp 800 lần."
"Cái gì?"
Triển Ngải Bình nói: "Em nói ngoại hình con gái giống anh, con trai giống em, hai đứa nhỏ này thật biết chọn, từ nhỏ em đã nói chị năm của em xinh đẹp, con gái chắc chắn rất đẹp."
"Con trai giống anh, chắc chắn cũng anh tuấn bất phàm."
Cố Thịnh vừa nghe thấy chị năm thì hơi cáu kỉnh: "A, con mắt của con gái giống anh, mũi giống em, không thẳng lắm."
Triển Ngải Bình tức giận: "Lỗ mũi của em không thẳng chỗ nào? Mù mắt chó của anh rồi."
Cố Thịnh chỉ mũi của mình: "Em nhìn sóng mũi của anh đi, vừa thẳng vừa cao, em sánh được sao?"
"May là sóng mũi con trai giống anh, sau đó mới là một cậu chàng tuấn tú."
Triển Ngải Bình: "!"
"Vậy mắt em đẹp hơn anh, mặt em to hơn anh, anh nhìn anh xem."
Cố Thịnh nói: "Anh đi lấy gương, chúng ta cùng so thử xem."
"Được được được, so thì so."