Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 229 - Chương 229. Ở Cữ 5

Chương 229. Ở cữ 5 Chương 229. Ở cữ 5

Cố Thịnh cười: "Lúc em sinh con đói bụng đúng không?"

"Đúng vậy, sau này để Oa Bao Nhục hiếu kính cha nó." Triển Ngải Bình tiếp tục nói: "Oa Bao Nhục nghe cũng rất đầy đặn, giống anh."

Cố Thịnh: "Tiểu Thang Viên nghe cũng rất chắc nịch, áo bông dày của mẹ, giống em."

Triển Ngải Bình: "… Anh làm gì mà cái gì cũng phải so đo với em vậy, Cố Thịnh, em đã nói với anh, khi còn bé em lén lút gọi anh là Oa Bao Nhục, anh xem, thật sự rất ngon mà."

"Anh ngon giống như món thịt viên (Oa Bao Nhục) mà mẹ em nấu vậy." Ngoại trừ thịt viên, mẹ của cô không biết nấu món thịt khác.

Cố Thịnh: "Trước đây trái lại anh cảm thấy em như kẹo hồ lô nhỏ, vừa đỏ vừa ngọt, trời lạnh, khuôn mặt nhỏ đông lạnh đến đỏ bừng."

"Kẹo hồ lô nhỏ sinh bánh trôi nhỏ, đều rất ngọt."

Nói qua nói lại, Triển Ngải Bình có hơi đói bụng: "Kẹo hồ lô nhỏ còn sinh ra thịt viên đây này."

"Kẹo hồ lô nhỏ và thịt viên sinh thịt viên nhỏ và bánh trôi nhỏ." Cố Thịnh ngáp một cái, anh cũng có chút đói bụng.

Sao càng nói càng đói bụng?

Triển Ngải Bình: "Anh đừng luyên thuyên nữa, không phải nói buồn ngủ sao?"

Cố Thịnh bò đậy: "Anh đi nấu đồ ăn đã, anh có hơi đói bụng."

Triển Ngải Bình: "…"

Triển Ngải Bình sinh con ngày thứ ba, Triển Minh Chiêu xuất hiện ở cửa nhà, trên tay cậu còn cầm bốn con gà, Cố Tương Nghi nhìn thấy cậu thì sợ ngây người, bởi vì Triển Minh Chiêu không chỉ xách theo bốn con gà trên tay, cậu còn vác túi phân hóa học, bên trong chứa đầy các loại sản vật núi rừng, đồ ăn vặt, đồ bổ.

"Cậu, cậu cầm bốn con gà?" Cố Tương Nghi đếm đếm, phát hiện trong đó có hai con là gà đen.

Triển Minh Chiêu nói: "Cho chị tôi bồi bổ thân thể."

"Nếu không phải không bắt được, tôi còn có thể bắt sáu con gà."

"Tôi còn xách theo cả móng giò, Cố Tiểu Lục đến giúp đỡ đi."

Cố Tương Nghi sửng sốt một chút: "Triển Tiểu Nhị, cậu thật đúng là khiến tôi nhìn mà lác mắt, không phải cậu là lính văn nghệ sao? Lấy được nhiều đồ như thế đâu ra vậy, không phải, sao cậu đen như thế?"

Cố Tương Nghi phát hiện Triển Tiểu Nhị thân quen này, cả người trở nên đen nhẻm, cũng trở nên tuấn tú, khắp toàn thân tỏa ra một hơi thở cực kỳ quyến rũ, khiến người ta không nhịn được nhìn mặt cậu chằm chằm, sinh ra thiện cảm với cậu.

Triển Minh Chiêu nói: "Do tới nơi này nên rám đen."

Ban đầu cậu xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, mỗi ngày làm ruộng, có thể không đen sao? Không chỉ có người đen, thân thể trắng bóc yếu ớt cũng trở nên bền chắc, sau đó được chọn đi lái máy kéo, tuy rằng công việc dễ dàng hơn không ít, nhưng không trắng trở lại được.

Cố Tương Nghi nói: "Đen rồi, cũng trở nên đẹp trai hơn."

Triển Minh Chiêu đen đi có một cảm giác đặc biệt.

Triển Minh Chiêu: "Cô đen đi cũng không đẹp hơn."

"Cậu có biết nói chuyện hay không, để chị Bình Bình của tôi quản cậu, cậu giống anh năm tôi vậy, mồm chó không mọc được ngà voi, hai người là cá mè một lứa."

"Cố Tiểu Lục, tôi không cãi với cô, tôi muốn đến thăm chị tôi, còn có hai đứa cháu của tôi." Cảm xúc của Triển Minh Chiêu kích động vô cùng, cậu có cháu ngoại rồi, hai đứa cháu ngoại.

Trước khi đi thăm chị, Triển Minh Chiêu đi tắm rửa sạch sẽ trước, dù sao trên người cậu còn lông gà, không tiện gặp người.

Lúc Triển Minh Chiêu đi tắm rửa, Cố Tương Nghi giặt quần áo ở trong sân, không bao lâu, vài chị dâu trong viện gia chúc tìm tới, hỏi cô ấy: "Em gái Cố, chàng trai vừa nãy là ai vậy?"

"Cậu trai nhà ai, mặt mũi thật tuấn tú."

"Đúng vậy, vẻ ngoài đẹp trai, còn cầm bốn con gà trong tay."

"Cậu ấy còn bắt chuyện với tôi nữa, giọng nói rất dễ nghe."

Cố Tương Nghi nghẹn họng: "Đó là em trai ruột của chị dâu Bình Bình, Triển Minh Chiêu, con thứ của nhà họ Triển."

"Ồ…." Mấy chị dâu bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Hóa ra là em trai ruột của bác sĩ Triển, khó trách khó trách, hai chị em lớn lên thật giống nhau."

"Cố Tiểu Muội, em trai chị dâu cô có người yêu chưa? Làm việc ở đâu?"

Cố Tương Nghi: "Là lính văn nghệ, diễn kịch."

"Thật à!" Mấy chị dâu vô cùng kích động: "Đoàn văn công nào, cậu ấy diễn chúng tôi có thể xem không?"

Cố Tương Nghi: "Tôi cũng không biết."

Mấy chị dâu kia không hỏi được bao nhiêu ở chỗ cô ấy, không thể làm gì khác là tiếc nuối rời đi. Cố Tương Nghi thổn thức: "Triển Tiểu Nhị này vác cái túi phân hóa học, xách bốn con gà lại còn có thể hấp dẫn nhiều chị dâu như thế."

"Lam nhan họa thủy."

"Có khi nào con gà này cũng là cậu ta lừa gạt không?"

Cố Tương Nghi cảm thấy cậu không bản lĩnh ăn trộm gà, nhưng năng lực lừa gà thì cậu chắc chắn có.

Triển Minh Chiêu tắm rửa thay bộ đồ sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, lông gà trên người cũng biến mất, cậu mặc sơ mi trắng vô cùng lãng tử, quần đen, áo không cài đến nút cao nhất, lộ ra một đoạn xương quai xanh.

Lúc Triển Ngải Bình nhìn em trai Triển Minh Chiêu của mình, lập tức cảm thấy khắp toàn thân cậu vô cùng cợt nhả, chính là kiểu cợt nhả mà nghệ thuật.

Cậu lấy ra thêm kèn harmonica của mình hay đàn một bản đàn ghi ta thì cậu chính là vạn người mê, hấp dẫn con gái nhất

Cố Thịnh là kiểu anh tuấn trưởng thành thuộc về quân nhân, Triển Minh Chiêu là một người cợt nhả mang theo phong tình khác lạ, rõ ràng trước đây em trai cô không phải như vậy, từ sau khi cậu xuống nông thôn, trên người không hiểu sao lại có một chút phong tình dị vực.

Hấp dẫn phụ nữ một cách quái lạ, như một người bạn của tất cả phụ nữ, Triển Ngải Bình cũng cảm thấy hình như mình càng nhìn cậu càng vừa mắt.

"Chị, chị lại xinh đẹp hơn rồi, còn xinh đẹp hơn lần trước em gặp chị."

Triển Ngải Bình cười: "Em thật là biết nói chuyện."

Cô nghĩ thầm em trai, em còn diễn kịch gì nữa, chờ sau khi cải cách mở ra, làm nhân viên bán hàng thôi, tuyệt đối là vua tiêu thụ.

Bình Luận (0)
Comment