"Chị nhìn hai cháu ngoại của em, đều nói cháu ngoại giống cậu, nhất định là giống em."
Triển Ngải Bình bảo cậu nhìn hai đứa bé, "Oa Bao Nhục giống chị, Thang Viên càng giống cha con bé."
"Oa Bao Nhục?"
Triển Ngải Bình: "Cháu ngoại trai của em."
Triển Minh Chiêu: "Nghe có hơi đói bụng."
"Chị, em cảm thấy Oa Bao Nhục giống em." Triển Minh Chiêu vô cùng mừng rỡ, cậu phát hiện cháu ngoại trai rất giống cậu.
Triển Ngải Bình nói: "Tại sao em không nói dung mạo em giống chị."
Hai người bọn họ là chị em ruột, dung mạo na ná nhau.
Cháu ngoại trai giống cậu, đây chỉ là một nghịch biện.
"Quả nhiên là cháu ngoại trai giống cậu, sau này Oa Bao Nhục giống cậu như thế, ai mà không thích Oa Bao Nhục, Oa Bao Nhục của chúng ta, cậu nói có đúng không, Oa Bao Nhục, Oa Bao Nhục ——"
Triển Ngải Bình đột nhiên có một dự cảm xấu: "…"
" ——" Triển Minh Chiêu lại niệm vài câu, cậu đột nhiên ý thức được cái tên này của cháu ngoại trai vô cùng bỏng miệng.
"Oa Bao Nhục giống chị." Triển Ngải Bình bóp mặt đứa nhỏ nhà mình, cô cảm thấy Oa Bao Nhục của mình mới sẽ không trưởng thành thành vạn người mê.
"Nhìn Tiểu Thang Viên, Tiểu Thang Viên rất giống anh rể."
Triển Ngải Bình nói: "Phải không, chị cũng cảm thấy Tiểu Thang Viên giống cha con bé."
Triển Minh Chiêu: "Sau này tính cách giống mẹ."
Triển Ngải Bình tỏ vẻ không có vấn đề, nói: "Con của chị, giống chị mới tốt."
"Chị, chúc mừng chị làm mẹ rồi."
"Cũng chúc mừng em làm cậu rồi."
Triển Minh Chiêu xin nghỉ dài hạn đến thăm người thân, đối với cậu mà nói, nhà Triển Bác không tính là nhà, cậu đi thăm người thân, chỉ có thể là đến nhà chị gái anh rể. Triển Minh Chiêu đi tới viện gia chúc, không tới một ngày, rất nhiều người đều biết cậu.
Cố Thịnh tự nấu cơm cho cả nhà ăn, Triển Minh Chiêu ăn cơm anh rể nấu, giơ ngón tay cái lên nói: "Chị em gả cho anh là đúng rồi."
"Nếu không đời này chị ấy chỉ có thể ăn cơm nhà ăn."
Cố Thịnh nói: "Vẫn là chị cậu dạy anh nấu đấy."
"Thật sao?" Triển Minh Chiêu: "Anh cũng không sợ vào viện à anh năm Cố."
Cố Thịnh lắc đầu nói: "Bây giờ tay nghề nấu ăn của chị cậu rất tốt."
"Đương nhiên, cậu không nếm được, giờ chị cậu chỉ nấu ăn cho anh thôi."
Triển Minh Chiêu bĩu môi: "Tôi mới không có hứng thú ăn món chị nấu."
Triển Minh Chiêu và Cố Tương Nghi đều vào ở, Cố Tương Nghi ở một phòng ngủ khác, Triển Minh Chiêu chen chúc trong phòng sách, bên đó còn có một phòng nhỏ chật hẹp, bên trong chỉ nhét được cái giường tre.
Cố Tương Nghi bảo là muốn hầu hạ chị dâu ở cữ, trên thực tế cô ấy cũng
không có quá nhiều chuyện phải làm, rất nhiều chuyện đều là anh trai tự mình đảm nhiệm, cô ấy và Triển Minh Chiêu giúp đỡ trông đứa nhỏ một lúc, còn thuận tiện ăn uống chùa.
Cố Tương Nghi và Triển Minh Chiêu cũng cảm thấy ngại ngùng, còn bận rộn quét dọn nhà cửa, làm ít việc nhà, giặt quần áo.
Trước khi Triển Ngải Bình sinh con, Tần Lan Phương vốn còn dự định lại đây phụ một tay, cô ấy và Tần Diễm Phương cảm thấy Triển Ngải Bình mang thai hai đứa nhỏ, cha mẹ chồng cách khá xa, sợ cô ở cữ cần người giúp đỡ, ai biết em trai em gái của hai người bọn họ đều đến rồi, tham mưu trưởng Cố còn tự mình chăm sóc vợ, hoàn toàn không cần Tần Lan Phương tới làm gì.
Triển Ngải Bình chữa trị cho cô ấy, trong lòng Tần Lan Phương vẫn nhớ kỹ chuyện này, cô ấy không đến giúp, trái lại đến đưa canh cá hai lần.
Thẩm Lệ Thanh vốn cũng muốn giúp đỡ Triển Ngải Bình lúc ở cữ, bản thân cô ấy còn chưa mang thai sinh con, vừa vặn cũng có thể đi theo học tập, không ngờ rằng người nhà người ta hầu hạ ở cữ nhiều lắm, cũng không có chỗ đặt chân, giữa ban ngày cô ấy đành nói chuyện giải buồn với Triển Ngải Bình, trêu chọc hai đứa bé.
"Oa Bao Nhục, lại đây, nhìn dì nè."
"Tiểu Thang Viên cười một cái."
…
Hai mẹ con Chu Kiều Dung xuống xe lửa, trải qua một đoạn đường núi xóc nảy, cuối cùng đã tới. Lặn lội đường xa tới, Triển Ngải Giai cảm thấy cả người cũng sắp vỡ nát.
Vừa xuống xe, cô ta hít một hơi thật sâu: "Không khí ở đây thật thoải mái."
Một đường xuôi nam, đến nơi này, cởi áo bông trên người, đổi qua quần áo phong phanh, bốn phía đều là màu xanh lá tươi mới, một vùng bừng bừng sức sống, thật giống lại trở về mùa xuân.
"Triển Ngải Bình chị ta sinh ra một cặp long phượng, chị ta thật sự sinh con cho Cố Thịnh rồi hả?"
Sau khi biết tin Triển Ngải Bình mang thai, Triển Ngải Giai vẫn luôn không chịu tin tưởng, bởi vì cô ta khó có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Triển Ngải Bình mang thai, cô ta nghi ngờ hơn là con của Cố Thịnh.
Triển Ngải Giai kỳ vọng là Triển Ngải Bình nói dối, nhưng bây giờ đến cặp long phượng cũng đã ra đời, dù thế nào cũng sẽ không thể là Triển Ngải Bình đi đâu trộm hai đứa bé.
Chu Kiều Dung: "Chị gái con dung mạo xinh đẹp, thằng năm Cố thích nó cũng phải, lại như cha con nói, tính tình chị gái Bình Bình của con không ra sao, nhưng tướng mạo ấy không thể chê được."
"Cưới được người vợ xinh đẹp như vậy, đàn ông nào cũng phải nắm giữ."
"Dù cho trước đây bọn họ có là đối thủ một mất một còn, không sống được với nhau đi nữa cũng không ngăn nổi việc chị gái con quả thực rất xinh đẹp."
"Điểm này con không sánh được chị con."
Triển Ngải Giai nói: "Ai bảo con không có người mẹ đẹp."