Chu Kiều Dung cười nói: "Triển Ngải Bình giống mẹ nó, đẹp thì đẹp, nhưng chưa chắc khiến đàn ông yêu thích."
"Đàn ông vẫn thích phụ nữ hiền lành, thích người có thể hầu hạ mình thoải mái sung sướng, gương mặt đó có đẹp hơn nữa thì nhìn lâu cũng chán ngấy."
Triển Ngải Giai nói: "Mẹ, mẹ nói rất đúng, Cố Thịnh và Triển Ngải Bình kết hôn, hai người bọn họ chắc chắn ở nhà cãi nhau mỗi ngày."
"Đâu chỉ thế." Chu Kiều Dung cười: "Nó ở cữ cũng ở không yên, con cho rằng thai long phượng là chuyện tốt à? Hai đứa bé không ồn chết nó sao, đàn ông không có mấy ai chăm con, hai đứa nhỏ cứ cách mấy tiếng là muốn bú sữa, ăn không ngon ngủ không yên, cả người bị dằn vặt thành thiếu phụ luống tuổi."
Triển Ngải Giai: "Chúng ta đi giúp chứ?"
"Đương nhiên phải đi giúp, bề ngoài con cũng đừng cố ý chọc giận chị con, chúng ta phải hầu hạ nó thật tốt." Chu Kiều Dung tiếp tục nói: "Phụ nữ ở cữ dễ uất ức nhất, cũng dễ lừa gạt nhất, chúng ta đối tốt với nó, không thể thiếu màn nó móc tim móc phổi cho chúng ta, đến lúc đó chúng ta ở ngay trước mặt nó ám chỉ Cố Thịnh không tốt."
"Ở trước mặt Cố Thịnh, chúng ta lại nói tật xấu của chị gái con, tiện thể phá hoại hôn nhân của hai người bọn họ, kịp thời ly hôn."
Chu Kiều Dung không chịu được cảnh chồng cưng chiều Triển Ngải Bình, sau khi có con rể Cố Thịnh, lòng dạ Triển Bác hoàn toàn thiên vị, bây giờ một lòng một dạ đều là con rể tốt của mình, còn muốn dán lấy con gái. Triển Ngải Bình sinh con, ông ta còn dự định đưa một đống đồ lớn đến cho cô, bồi bổ thân thể cho cô.
"Thật quái lạ, ban đầu lúc mẹ ở cữ cũng chưa từng ăn nhiều món ngon như vậy."
Triển Ngải Giai nói: "Mẹ, Cố Thịnh và chị con sớm muộn cũng ly hôn thôi."
Chu Kiều Dung nói: "Con đó, con tới đây một chuyến, trái lại có thể tìm được tấm chồng có tương lai ở đây…"
Triển Ngải Giai nói: "Được, mẹ yên tâm."
Trong lòng Triển Ngải Giai còn vương vấn Cố Thịnh đây, nhưng cô ta suy đoán Chu Kiều Dung chắc chắn không đồng ý, cho nên cô ta vẫn gạt Chu Kiều Dung.
Ngược lại Chu Kiều Dung ngóng trông cô ta có thể tìm được một cán bộ trẻ tuổi tương lai xán lạn ở nơi này, thuận tiện phá hoại hôn nhân của Triển Ngải Bình, đây mới là mục đích chuyến này của Chu Kiều Dung.
Hai người bọn họ tiến vào viện gia chúc, tìm được nhà Cố Thịnh, hai mẹ con Chu Kiều Dung chưa thấy vợ chồng Cố Thịnh, mà gặp được Triển Minh Chiêu, Cố Tương Nghi, còn có Tần Lan Phương và Thẩm Lệ Thanh.
Triển Minh Chiêu nhìn thấy hai mẹ con Chu Kiều Dung thì nhíu lông mày: "Các người… Tại sao các người cũng tới?"
Cố Tương Nghi không biết hai mẹ con Chu Kiều Dung: "Đây là…"
Chu Kiều Dung nhìn thấy hai người bọn họ sững sờ, sau đó lộ ra nụ cười dịu dàng: "Không phải nghe từ cha cháu rằng chị cháu sinh sao, nghĩ cha mẹ chồng con bé bận bịu, dì làm một người mẹ, đến chăm sóc con bé ở cữ."
Triển Ngải Giai: "Tôi cũng tới phụ một tay, chị tôi sinh đôi, chắc chắn không chăm nổi."
Chu Kiều Dung và Triển Ngải Giai nghi ngờ không thôi, hai người bọn họ nhìn thấy Triển Minh Chiêu, hoàn toàn không dám nhận, thanh niên đen gầy tuấn tú này lại có thể là Triển Minh Chiêu, Triển Minh Chiêu yếu ớt nhát gan đây sao?
Tần Lan Phương và Thẩm Lệ Thanh không quen biết hai mẹ con Chu Kiều Dung, hai người bọn họ hai mặt nhìn nhau.
Sau khi nghe xong lời Chu Kiều Dung nói, Tần Lan Phương và Thẩm Lệ Thanh đều kinh ngạc, lại có hai người tới chăm sóc ở cữ.
Triển Minh Chiêu: "Chị tôi không bảo mấy người đến đây."
Chu Kiều Dung cười nói: "Cha cháu quan tâm chị cháu, bảo dì nhất định phải tới thăm xem sao."
Triển Minh Chiêu: "Các người thăm xong thì thì đi đi, nơi này không cần các người tới săn sóc ở cữ."
"Đâu được, dì lớn tuổi, có kinh nghiệm." Chu Kiều Dung: "Đám người trẻ tuổi các cháu chưa từng nuôi con, dì từng nuôi ba đứa nhỏ, biết làm sao nuôi con lớn trắng trẻo mập mạp."
"Các cháu… Đám người trẻ tuổi các cháu đứng đơ ra ở cửa làm gì?" Chu Kiều Dung và Triển Ngải Giai lại đây, không nghĩ tới có nhiều người đến như vậy.
Thẩm Lệ Thanh nói: "Chúng tôi đều đến giúp đỡ chăm sóc ở cữ. "
Tần Lan Phương nói: "Bác sĩ Triển sinh con, chúng tôi tới xem thử, phụ một tay."
Chu Kiều Dung nói: "Vậy sao đều đứng ở cửa? Bên cạnh Bình Bình không có ai chăm sóc, Tiểu Cố bận bịu, trước đây lúc dì sinh Tiểu Khang, cha các cháu ông ấy ——"
Cố Tương Nghi nói: "Anh tôi ở bên trong chăm sóc chị dâu tôi đó."
Hai vợ chồng người ta ở trong phòng ôn tồn, bốn người bọn họ đến chăm sóc ở cữ thôi đành ở bên ngoài giết thời gian.
Quần áo cũng giặt xong, việc nhà cũng làm xong, không có chuyện khác cần làm.
Đợi hai vợ chồng người ta tình tứ xong, bọn họ lại vào trò chuyện với Triển Ngải Bình và hai bé con.
Triển Ngải Giai kinh ngạc: "Cố Thịnh, ý tôi là… Anh rể tôi ở bên trong?"
Chu Kiều Dung cũng sững sờ.
Triển Minh Chiêu nói: "Anh rể nghỉ chăm sóc chị tôi ở cữ."
"Ở đây nhiều người lắm, dì Chu, hai người xem đứa nhỏ rồi thì về đi."