Sau khi hai mẹ con Chu Kiều Dung đến, Thẩm Lệ Thanh và Tần Lan Phương tìm lý do rời đi, dù sao cũng là người nhà người ta đến, các cô ấy phải tránh hiềm nghi.
Chu Kiều Dung nói: "Sao có thể nhìn đứa nhỏ xong rồi đi, dì là bà ngoại của đứa nhỏ, ngày ngày ông ngoại chúng đều muốn trông cháu, phụ nữ ở cữ nhất định phải ngồi yên, chú ý nhiều thứ, người trẻ tuổi các cháu lại coi là chuyện không đáng kể."
Trong miệng Chu Kiều Dung Dung nói liên hồi, bà ta đúng là da mặt dày, tươi cười trên mặt chất thành đống, sắc mặt Triển Minh Chiêu không dễ nhìn, bà ta nhìn mặt con riêng, nghĩ thầm đưa tay không đánh người mặt cười, muốn để bọn họ đi, không có cửa đâu.
Triển Ngải Giai vừa vào trong nhà lập tức đánh hơi được một mùi thơm của móng heo hầm, móng heo hầm đậu nành, mùi canh quá nồng, lúc móng giò hầm mềm nhừ mới có mùi hương ngất ngây kết dính như thế.
Trong sảnh còn có một chén canh cá mà Tần Lan Phương mới vừa bưng tới, Triển Ngải Bình uống một ít, còn lại hơn nửa chén, thịt cá bên trong cũng không ăn được mấy miếng.
Mấy túi sữa bột, mạch nha, kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, chè hộp, tổ yến, tôm khô chất trên tủ… Triển Ngải Giai nhìn mà mắt sáng rực lên, Chu Kiều Dung không nhịn được nói: "Ơ, nhiều thứ tốt như vậy sao."
Cố Tương Nghi nói: "Anh cả tôi đưa tới."
Trên đầu cô ấy có năm người anh, bây giờ chỉ có một chị dâu nhỏ, chị dâu Bình Bình sinh con, mấy anh trai đều đưa vài món đồ tốt đến, đặc biệt là anh cả, anh cả là ủy viên ban thường vụ thành ủy, có không ít thứ tốt, nhưng anh ấy lại là người đàn ông độc thân, ăn ở không dùng tiền, bây giờ có cháu trai cháu gái, rất dốc sức tặng đồ tới, đã đưa đến vài đợt rồi.
Chu Kiều Dung nói: "Sao lại để bên ngoài, rất gây chú ý."
Cố Tương Nghi thành thực nói: "Bởi vì bên trong không nhét vừa."
Chu Kiều Dụng bị nghẹn họng.
Triển Minh Chiêu thì lại mặc kệ phản ứng của bà ta, xoay người dời từng túi từng túi đồ vào trong phòng, Triển Ngải Giai không nhịn được duỗi cổ qua nhìn, bên trong có vài túi sữa bột.
Cô ta nuốt một ngụm nước bọt.
Triển Ngải Bình chẳng qua là sinh con thôi, lại có nhiều đồ tốt như thế? Vừa nãy cô ta đều nhìn thấy, ngoại trừ đống đồ ăn này, còn có rất nhiều vải sợi bông, vải hoa mới, còn có mấy đôi giày da nữ mới tinh.
Triển Minh Chiêu nói: "Đừng nhìn, đây đều là cho chị tôi."
Triển Ngải Giai nói: "Nhiều như vậy, lúc nào mới ăn hết."
"Đây cũng không phải chuyện cần cô bận tâm."
Triển Ngải Giai: "Tôi đương nhiên phải quan tâm, chị cậu còn không phải chị tôi à, nhiều thứ tốt như vậy, đều có hạn sử dụng, ăn không hết hỏng rồi thì thật lãng phí, chỉ có mỗi chị Bình Bình ăn, chị ấy ăn lúc nào mới hết."
Trong lòng Triển Ngải Giai vô cùng ước ao, mùa đông Triển Ngải Bình có nhiều kem dưỡng da như vậy, bây giờ sinh con, một đống đồ bổ tráng miệng còn có thịt, trái cây ăn cũng ăn không hết.
Triển Minh Chiêu cười lạnh nói: "Ăn không hết cũng không cho cô ăn, đều là
cho chị tôi và cháu tôi."
Triển Ngải Giai hừ một tiếng: "Tôi cũng không nói tôi muốn ăn."
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Triển Ngải Giai nghĩ lấy ít món để thỏa cơn thèm, nhiều đồ ăn như vậy, thiếu một túi, nhiều một túi, ai phát hiện chứ?
Triển Ngải Bình là heo à, sao ăn nhiều như vậy.
Chu Kiều Dung thấy con riêng lấy đồ đi, lại chú ý tới mấy bộ quần áo ban đầu bị đè lên, Cố Tương Nghi nhìn thấy, ôm quần áo vào trong lồng ngực: "Mẹ của tôi tìm thợ may may vài bộ váy cho chị dâu tôi mới đưa sang đây, còn chưa giặt."
"Mẹ của tôi nói may là nơi này không có mùa đông, mua mấy loại vải này, chỉ làm váy thôi cũng được rất nhiều bộ, quần áo của trẻ con cũng có vài bộ."
"Anh của tôi là lính, tiết kiệm tiền, không cần may quần áo, đều giữ lại cho chị dâu tôi mặc."
"À, ra là vậy." Nụ cười trên mặt Chu Kiều Dung cứng ngắt, lúc bà ta và Triển Ngải Giai lại đây, trên tay cũng xách theo ít thứ, cũng chẳng qua là sữa bột và mạch nha, còn có kẹo và hoa quả.
Mà nhà người ta đã chất đống.
"Bình Bình thật đúng là có phúc lớn." Chu Kiều Dung thầm nghĩ Cố Thịnh quả nhiên là con rể tốt, ai gả cho anh người đó có phúc, Triển Ngải Bình thật sự đã gả cho đúng người, cha mẹ anh chức vị cao, còn có tiền, mấy anh lớn lại còn chưa kết hôn, bên Triển Ngải Bình vừa sinh con, toàn bộ đồ tốt đều được đưa tới chỗ cô.
Cố Tương Nghi nói: "Là anh tôi có phúc lớn mới có thể lấy được chị dâu Bình Bình."
Chu Kiều Dung miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Triển Minh Chiêu nói: "Anh rể ở bên trong với chị tôi, các người muốn xem đứa nhỏ thì đợi lát nữa lại đi vào, đừng ầm ĩ."
"Được." Chu Kiều Dung gật đầu, bà ta và con gái Triển Ngải Giai liếc mắt nhìn nhau, con riêng cực kỳ phòng bị với bà ta, rất nhiều phòng đều khóa lại, chỉ còn sót một căn phòng nhỏ, bên trong chỉ có một chiếc giường tre.