Triển Minh Chiêu nói: "Các người muốn ở lại cũng chỉ có thể ngủ ở nơi này, để hành lý lên trên đi."
Triển Ngải Giai bất mãn nói: "Căn phòng này quá nhỏ, không phải còn có mấy phòng sao?"
Triển Minh Chiêu lành lạnh nói: "Bên trong đầy đồ rồi, không ở được."
"Vậy các cậu có thể ở đâu? Cậu và em gái Cố đều phải ở chung một phòng à?"
"Đây là nhà chị gái tôi, cũng là nhà của anh trai Cố Tiểu Lục, chúng tôi ở đây là đúng, cô cho rằng cô là ai? Có mời cô tới không? Cô có chỗ ở là tốt lắm rồi." Triển Minh Chiêu không có chút thiện cảm nào với hai mẹ con trước mắt này, cậu chỉ muốn đuổi hai người đi.
Cậu nói chuyện không chút khách sáo, cậu đã thành niên sớm, không còn là cậu bé "ăn nhờ ở đậu" bị xa lánh trước kia.
Triển Ngải Giai tức giận nói: "Triển Minh Chiêu, cậu nói chuyện hơi quá đáng rồi đó, tôi là chị cậu."
Triển Minh Chiêu nói: "Tôi chỉ có một chị gái."
"Tôi nói cho cha biết!"
Triển Minh Chiêu cười ha ha: "Cô đi méc đi, méc xong thì cút."
Lúc này Chu Kiều Dung lên tiếng nói: "Giai Giai, sao con có thể cãi nhau với em trai con, con là chị, phải nhường em."
Triển Minh Chiêu lạnh lùng nói: "Dì, hai người xem xong thì đi nhanh lên, chị tôi không cần dì hầu hạ ở cữ."
"A Chiêu à, dì biết cháu có địch ý với dì, dì làm mẹ kế cũng không dễ dàng, cháu có rất nhiều hiểu lầm với dì, dì Chu thật sự thương cháu và Bình Bình như con trai con gái ruột."
"Bây giờ con gái của dì sinh con, sao dì có thể nhìn một cái rồi đi?"
Mặt Triển Minh Chiêu không chút thay đổi nói: "Nếu các người dám khiến chị tôi hơi không vui một tý thôi, tôi trực tiếp cần chổi đuổi các người đi, các người tưởng vẫn đang ở nhà Triển Bác sao? Đừng quá nghĩ mình là cọng hành."
Bị cậu không khách sáo nói mấy vài câu, sắc mặt Chu Kiều Dung cũng không quá dễ nhìn, bà ta uy hiếp nói: "Người nhà họ Cố vẫn còn, cháu cũng không muốn bị anh rể mình nghe thấy gièm pha của nhà chúng ta nhỉ?"
"Cháu cãi nhau với dì thì có lợi ích gì với chị cháu?"
"Nó không dễ gì mới gả được cho người chồng tốt, nếu như Cố Thịnh ly hôn với nó, cha nó có thể không ăn thịt nó sao."
Vừa nghe thấy tên của Triển Bác, Triển Minh Chiêu lại cười lạnh liên tục vài tiếng, bây giờ cậu không có hứng thú lá mặt lá trái với mẹ kế, cậu với chị cậu đều đã trưởng thành, căn nhà kia của Triển Bác không quay về cũng được.
Thấy Triển Minh Chiêu không nói, Chu Kiều Dung lại tưởng mình tóm được điểm yếu của cậu, cho dù hai chị em Triển Minh Chiêu có ầm ĩ thế nào đi nữa, ở trước mặt người nhà họ Cố vẫn phải thu lại chút.
Cố Thịnh đẩy cửa phòng ra, Chu Kiều Dung vừa thấy anh, lập tức hô một tiếng: "Con rể tốt, dì với em gái Bình Bình tới thăm các cháu, hai cháu ngoại của dì đã tỉnh chưa?"
"Dì muốn vào xem thử, em trai Bình Bình, A Chiêu còn không cho vào xem, đứa nhỏ này từ nhỏ tính cách quái lạ cực đoan, có địch ý với dì, dì làm mẹ kế rất vất vả, hi vọng cháu có thể thấu hiểu được, đừng hiểu lầm với dì."
Cố Thịnh lạnh nhạt nói: "Các người đi vào gặp Bình Bình đi."
"Ai, được, Giai Giai à, vào xem hai đứa cháu ngoại của con đi." Chu Kiều Dung cười kêu Triển Ngải Giai một tiếng.
Triển Ngải Bình ngồi ở trên giường, cô nghe thấy tiếng của mẹ kế, nghĩ thầm người này da mặt đúng là dày, da mặt của mẹ con hai người đều dày.
"Bình Bình à, đã lâu không gặp, đầu năm chia xa, đợt này đã sắp cuối năm,
bây giờ cháu cũng làm mẹ của hai đứa nhỏ rồi." Chu Kiều Dung và Triển Ngải Giai vào phòng gặp Triển Ngải Bình.
Cô ngồi ở trên giường, thảm len mềm mại phủ kín, trong phòng có một mùi thuốc Đông y nhàn nhạt thơm ngát, khiến lòng người thoải mái tinh thần. Triển Ngải Giai nhìn chằm chằm mặt Triển Ngải Bình mà ngẩn ra.
Triển Ngải Bình không hề giống phụ nữ mới vừa sinh con xong, khí sắc cô rất tốt, môi hồng răng trắng, trong đôi mắt không hề có chút mệt mỏi, thần thái sáng láng, cặp mặt kia giống như làn nước xuân phản chiếu đầy sao, khiến người ta không dời nổi mắt.
Chu Kiều Dung vừa thấy cô cũng sửng sốt: "Bình Bình, khí sắc cháu thật tốt."
Triển Ngải Giai nói: "Cả ngày chỉ ăn, khí sắc có thể không tốt không? Nhà ai có thể ăn như chị ấy."
"Con rể thật thương cháu." Trạng thái của người phụ nữ có tốt hay không, tất cả đều hiện ở trên mặt, lúc này mặt mày Triển Ngải Bình sáng rỡ, không phải chỉ ăn mà có, cô còn được người ta cưng chìu yêu thương.
Chồng cô e là cưng chìu cô đến trên đầu trái tim.
"Vừa nãy dì thấy sắc mặt Tiểu Cố không dễ nhìn lắm, là buổi tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt phải không? Cháu cũng phải quan tâm nó nhiều chút, đừng quá hành nó, nuôi con vốn dĩ là chuyện phụ nữ chúng ta nên làm, đàn ông bọn họ tay chân vụng về, để nó chăm con chỉ có vướng bận thêm."