Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 234 - Chương 234. Có Rồi 3

Chương 234. Có rồi 3 Chương 234. Có rồi 3

Triển Ngải Bình nói: "Anh ấy là cha đứa bé, nên để anh ấy chăm sóc chúng."

Lúc này Cố Thịnh đang đi vào trong phòng, Chu Kiều Dung có ý gây xích mích ly gián: "Tiểu Cố à, vợ cháu không hề thương cháu chút nào, cháu nhìn dáng vẻ của cháu đi, đã mấy đêm không ngủ ngon rồi, cho dù thân thể cháu có tốt cũng không chịu nổi mệt mỏi như vậy, vợ nhà người khác ai mà ở cữ giống như Bình Bình, đã sắp thành tổ tông luôn rồi."

"A Chiêu nó còn trẻ, không hiểu chuyện, để Tiểu Cố mệt nhọc, Bình Bình cháu cũng thật không thương chồng cháu, sao có thể để mặc cậu ấy chịu đựng như thế, buổi tối chăm sóc con cái rất mệt."

"Lần này có dì đến rồi, hai người các cháu cũng thoải mái hơn, hai đứa nhỏ thật xinh đẹp, rất đáng yêu, đứa nào là lớn vậy?"

Chu Kiều Dung đi tới, nhìn thấy hai đứa bé bên giường, duỗi tay muốn ôm một đứa, Cố Thịnh ngăn cản bà ta, vẻ mặt Chu Kiều Dung cứng đờ.

Triển Ngải Bình đang ở cữ, cô không muốn thấy hai mẹ con Chu Kiều Dung, cũng không có hứng thú tiếp tục lá mặt lá trái với hai người họ: "Họ Chu, chớ ở trước mặt tôi giả mù mưa sa, đừng đụng vào con tôi, tôi cũng không cần các người tới chăm sóc."

"Bà còn dẫn Triển Ngải Giai tới? Tới để ăn cắp đồ của tôi à?"

Triển Ngải Bình che chở hai đứa bé, nháy mắt ra dấu với Cố Thịnh: "Cố Thịnh, anh đừng khách sáo với bọn họ, mời bọn họ ra ngoài đi, em không muốn thấy hai người họ."

Hai người này thật là mặt dày, không mời mà tới.

"Bình Bình, cháu làm chị, sao cháu lại như vậy?"

Mặt Cố Thịnh lạnh dần, anh vén tay áo lên, lộ ra cánh tay tinh tráng, từ trên cao nhìn xuống mẹ con Chu Kiều Dung: "Hai người đi ra ngoài đi, đừng làm ồn vợ tôi."

Ánh mắt của anh sắc bén, Chu Kiều Dung bị anh nhìn chằm chằm, sợ hãi trong lòng, lại không dám thừa nhận mình khiếp đảm.

"Nhà của con gái con rể tôi, còn bị con gái con rể đuổi, là các người mất mặt hay là tôi mất mặt? Bình Bình, sao cháu đột nhiên lại trở mặt không nhận người? Ở Thượng Hại vẫn rất tốt mà."

Cố Thịnh nói: "Câm miệng! Vợ tôi muốn nghỉ ngơi, bà cứ đông một câu tây một câu, chỉ cây dâu mắng cây hòe người nào đấy?"

"Cút!"

Sắc mặt Chu Kiều Dung vừa trắng vừa xanh, Triển Ngải Giai ở bên cạnh tức không nhịn nổi, nói thẳng: "Cố Thịnh, anh là đồ ngu, anh cho rằng Triển Ngải Bình gả cho anh là bởi vì sao? Bởi vì chị ta giận hờn với tôi, bởi vì tôi thích anh, cho nên chị ta vì cướp người tôi thích nên mới tái giá với anh."

"Chị ta thích kiểu đàn ông có văn hóa nho nhã, sớm muộn gì anh cũng bị cắm sừng cho coi."

Cố Thịnh bị hai người họ chọc tức: "Con mẹ nó cô cho rằng cô là ai, tôi biết cô sao? Đồ điên."

Cả người Triển Ngải Giai choáng váng, Cố Thịnh lại nói không biết cô ta.

Cố Thịnh đuổi thẳng hai người họ ra ngoài, đồ của hai người họ cũng không nhận, gọi người tiễn hai người họ rời khỏi nơi đóng quân.

Cố Thịnh lại gọi điện thoại cho Triển Bác: "Bây giờ Bình Bình là vợ của Cố Thịnh tôi, hãy tôn trọng cô ấy một chút, hai mẹ con kia tới chăm sóc ở cữ hay là kiếm chuyện? Cô ta nói vợ tôi sớm muộn gì cũng cắm sừng tôi, là gia giáo nhà ông đấy à?"

"Vừa vào nhà đã lắm mồm liên tục…"

Triển Bác ở một đầu điện thoại khác nghe vậy, sắc mặt lúc xanh lúc tím, vô cùng khó coi.

Sau khi đuổi hai mẹ con Chu Kiều Dung đi, Triển Ngải Bình dịu dàng nhìn hai đứa bé, Cố Thịnh đi vào nhà, cô nói: "Đuổi hai người họ đi rồi à? Em cũng không muốn nhìn thấy hai người họ chút nào, còn muốn ôm con của em? Nằm mơ."

"Đừng thấy ngoài mặt hai người họ cười hì hì, sau lưng còn không biết muốn tung chiêu gì, em cũng nghĩ ra được, chính là muốn ly gián hai ta, muốn cho em với anh ly hôn, em không ly hôn đấy, em muốn hai người họ tức chết."

Cố Thịnh ghen: "Em chỉ vì tức chết hai người họ, vì thế không ly hôn với anh, vậy sau này anh có bảo đảm rồi."

"Đúng vậy, em còn vì chọc tức chết hai người họ, vì thế em mới gả cho anh, đồng chí Tiểu Cố, em được hời rồi."

Cố Thịnh: "Vốn khiến anh mèo mù đụng phải chuột chết chính là hai người họ, sớm biết vậy anh nên rước họ về, mời hai người họ uống chén trà."

"Anh bớt bớt đi." Triển Ngải Bình bật cười: "Hai ta kết hôn không liên quan tới hai người họ, hai người họ chẳng qua là căm ghét em gả cho một chàng rể vàng."

"Giờ cha mẹ thiên vị anh, bà ta hận không thể phá tung hôn nhân của em."

"Tay chân Triển Ngải Giai không sạch sẽ, cô ta muốn cướp đồ của em mới là thật, cô ta ở nhà em từng thấy bức ảnh, nói không chừng thật sự thích anh nên mới trộm ảnh từ chỗ em."

Cố Thịnh nói: "Cô ta còn trộm ảnh của anh, trộm thành công?"

Triển Ngải Bình cười: "Đây là trọng điểm sao?"

"Em cũng không bảo vệ kỹ ảnh của chồng em? Cứ để người phụ nữ khác trộm đi?"

Bình Luận (0)
Comment