Đã quyết định xong tên của Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên, bên Tần Lan Phương truyền đến tin tức tốt, cô ấy cũng mang thai, khiến đoàn trưởng Khương cười không ngậm mồm vào được.
Thân thể của Tần Lan Phương không được tốt, thể chất cũng kém, mang thai có phản ứng nặng, nôn ào ào, lần này càng khiến đoàn trưởng Khương vò đầu bứt tai.
"Cố Thịnh ơi Cố Thịnh, khi đó làm sao cậu chăm sóc vợ cậu vậy?"
Cố Thịnh nói: "Đọc sách thuốc."
"Tôi nước tới chân mới nhảy cũng không kịp, sao tôi có thể nghĩ đến một gã độc thân như tôi còn có thể có con? Tham mưu trưởng Cố, tôi nhất định phải tìm cậu học hỏi kinh nghiệm, tôi nhớ không phải cậu có ghi chép lại đúng không? Đưa cho tôi chép đi."
"Đoàn trưởng, anh vận dụng triết lý cho và nhận rất nhuần nhuyễn." Cố Thịnh lấy sổ ghi chép của mình cho anh ta mượn: "Tự chép, chép xong trả lại cho tôi."
Đoàn trưởng Khương mở sổ ghi của anh ra nhìn thoáng qua, bị đống chữ lít nha lít nhít làm sợ ngây người: "Cậu cái thằng nhóc này, tôi nhìn mà da đầu tê dại, có nhiều điều phải chú ý thế à?"
"Chăm sóc phụ nữ có thai còn là một môn học." Đoàn trưởng Khương bất đắc dĩ gãi đầu.
Bụng của Tần Lan Phương vẫn chưa lộ rõ, cô ấy đến nhà họ Cố chơi với hai nhóc con của Triển Ngải Bình. Cô ấy mới vừa mang thai, ngập tràn tình mẹ không chỗ phát tiết, càng nhìn hai đứa nhỏ càng yêu thích.
"Bác sĩ Triển, chị mang thai rồi, thật sự mang thai rồi…" Xưa nay Tần Lan Phương không nghĩ tới mình còn có thể sinh con, trước đây bác sĩ trong thôn nói cô ấy không có khả năng sinh đẻ, cô ấy nghĩ đời này có khả năng không có cách nào có được một đứa con chảy dòng máu của mình, ai từng nghĩ, bây giờ gả cho người mình thích, còn có con.
Triển Ngải Bình cười nói với cô ấy: "Chị có phản ứng lớn như vậy, còn không chịu tin đã có con à? Đoàn trưởng Khương nhà chị cũng vui vẻ cả ngày, mỗi ngày quấn quít tham mưu trưởng Cố nhà chúng em."
"Hai người bọn họ dính vào nhau, mỗi ngày nghiên cứu làm sao chăm con."
Trên mặt Tần Lan Phương không nén được tươi cười: "Quân y Tôn vừa thấy hai người bọn họ lập tức kêu toang rồi, nói có đoàn trưởng và tham mưu trưởng như thế, đoàn bọn họ sớm muộn cũng toang."
"Bọn họ chỉ nói giỡn thôi." Triển Ngải Bình lắc đầu.
Triển Ngải Bình kiểm tra thân thể cho cô ấy, "Mấy tháng này chị chú ý nhiều một chút, đừng làm việc nặng, đừng để mình quá mệt mỏi, tôi kê ít thuốc dưỡng thai cho chị, nếu như chị nôn mửa quá khó chịu, tôi châm cứu cho chị."
"Được." Tần Lan Phương gật đầu: "Có bác sĩ như cô ở đây tôi an tâm."
"Bác sĩ Triển, tôi… Trong lòng tôi vẫn có chút lo lắng." Tần Lan Phương cắn môi, do dự nói, “Tôi sợ đứa nhỏ này giống tôi, thể chất không tốt."
"Chị yên tâm đi, thể chất của đoàn trưởng Khương nhà các chị rất tốt, nghe nói lúc còn trẻ đoàn trưởng Khương nhà các chị có thể một người kéo ba người bước đi như bay." Trong cuộc thi đấu liên đội, lấy thành tích của người cuối cùng làm thành tích của liên đội, người trước giúp người sau, bắt cặp với nhau, người chạy nhanh kéo người chạy chậm chạy.
"Khoác lác à?" Tần Lan Phương thả lỏng nở nụ cười: "Nếu thật sự có thể kéo theo ba người, còn không bị ngã sao?"
"Tham mưu trưởng Cố nhà các cô mới coi là thân thể tốt, anh Khương nhà chúng tôi, 20 tuổi đã bạc tóc, còn trọc đầu." Tần Lan Phương nhịn một lúc: "Tôi lại nghĩ, nhất định phải là con trai, đừng là con gái."
"Lỡ như con gái giống cha, tôi… tôi thật sự có lỗi với con gái." Trong thời gian Tần Lan Phương mang thai có nhiều ưu tư, mỗi lần nghĩ tới chuyện này, cô ấy cũng rất sầu.
"Con trai trọc cũng vẫn được, con gái mà trọc thì làm sao bây giờ?"
"Hì ——" Triển Ngải Bình bị cô ấy chọc cười vui vẻ: "Không phải còn có tôi sao? Bây giờ đoàn trưởng Khương nhà các chị cũng trị hết rồi."
"Tốt thì tốt lên thật." Tần Lan Phương thở dài một hơi: "Tôi lại phát hiện gần đây anh ấy rụng tóc hơi nhiều."
"Ai không rụng tóc? Một ngày đều sẽ rụng vài cọng tóc."
Tần Lan Phương khó chịu: "Tôi… Tôi cũng rụng một mớ thì làm sao bây giờ? Tôi… Có phải tôi vẫn nên bồi bổ tiếp không?"
Tần Lan Phương trời sinh không nhiều tóc, tóc vừa mịn vừa mỏng, đoàn trưởng Khương vừa trọc vừa ít, dù cho hiện tại trải qua chữa trị, tuy nhiên không tính là rậm rạp.
"Chị đó, đừng lo lắng nhiều như vậy, mỗi ngày tìm buồn phiền cho mình." Triển Ngải Bình đã thấy rất nhiều bệnh nhân hay sầu lo như Tần Lan Phương, lúc thì lo cái này, lúc lại lo cái kia.
"Không cần lo lắng nhiều như vậy, con gái giống chị, chính là một áo bông nhỏ văn nhã, con gái giống đoàn trưởng Khương, vậy chính là áo bánh tô dày, áo bành tô và áo bông nhỏ đều tốt."
Tần Lan Phương gật gù: "Nói đúng lắm, con gái hay con trai tôi đều thích."