Triển Ngải Bình và Tần Lan Phương cùng chơi với hai nhóc con, hai đứa nhỏ uống sữa, khi tỉnh táo cứ mở to mắt chớp chớp nhìn, nhìn tới mức khiến trái tim như muốn tan ra.
Tần Lan Phương cầm trống lắc lắc lắc: "Oa Bao Nhục nhà cô thật giống cô."
Triển Ngải Bình nói: "Hình dáng mũi giống cha nó."
"Tiểu Thang Viên rất giống tham mưu trưởng Cố, đôi mí mắt này thật là đẹp." Tần Lan Phương nhìn con gái người ta, lần này lại lo âu, lỡ như giống cha, con gái…
Triển Ngải Bình cũng có chút ưu sầu: "Oa Bao Nhục nhà chúng tôi hẳn là sẽ không giống cậu nó đâu."
Triển Ngải Bình vuốt gương mặt của mình, khuôn mặt của cô làm con gái thích sao? Trước đây khi cô đi lính nếu không phải hơi lùn, quả thật rất được các cô gái yêu thích.
Tần Lan Phương nói: "Oa Bao Nhục nhà các em chắc chắn rất được con gái thích, anh Khương nhà bọn tôi nói rồi, nếu như sau này bọn tôi có con trai, tên ở nhà cứ gọi là Đại Bàn Kê (dĩa gà to)."
Triển Ngải Bình: "… Tiểu Đại Bàn Kê?"
"Chỉ gọi là Đại Bàn Kê thôi." Tần Lan Phương cười cười: "Tôi còn chưa từng ăn dĩa gà to, nghe đã thấy rất ngon."
Triển Ngải Bình: "… Thịt viên nhà chúng em cũng ngon."
"Sau này Oa Bao Nhục nhà chúng em dẫn Đại Bàn Kê nhà chị ra ngoài chơi ——" Triển Ngải Bình không nói được nữa, cô đột nhiên có chút hối hận, tại sao phải đặt tên ở nhà cho con trai là Oa Bao Nhục chứ.
Đừng để sau này có một đống tên món ăn chạy ra ngoài.
"Lỡ như là con gái thì sao?"
Tần Lan Phương nói: "Con gái thì gọi là Tiểu Điềm Đậu (đậu ngọt)."
"Tiểu Điềm Đậu? Nghe thật là ngọt." Triển Ngải Bình cười cười.
"Anh Khương nhà bọn chị, anh ấy rất hay so đo, nói mình lớn tuổi, tham mưu trưởng Cố nhà em nhỏ tuổi, lại làm cha trước anh ấy, hai đứa nhỏ cũng không thua kém bao nhiêu, đặt tên con trai là Đại Bàn Kê, có vẻ lớn hơn một chút."
Triển Ngải Bình: "…" Thần Logic hả?
"Tiểu Điềm Đậu thì sao?"
Tần Lan Phương cười một cách bất đắc dĩ: "Ngọt hơn Tiểu Thang Viên (bánh trôi) nhà em."
Triển Ngải Bình: "Vậy thì chưa chắc, bánh trôi nhà chúng em, nhân mè, ngọt phát ngán."
Tần Lan Phương: "Nói chuyện một lát có hơi đói bụng, đợi đến Nguyên Tiêu, chúng ta cùng ăn bánh trôi."
Triển Ngải Bình châm cứu cho Tần Lan Phương hai lần, phản ứng mang thai của Tần Lan Phương không còn quá mạnh, Triển Ngải Bình đưa nhiều món ngon đến nhà cô ấy, cũng đưa ít sữa bột.
Sau khi Tần Lan Phương mang thai, Thẩm Lệ Thanh đến gặp Triển Ngải Bình, có vẻ vô cùng khổ não.
"Các cô một người hai người sao đều mang thai sinh con vậy, tôi nhìn thấy mà sốt ruột."
Triển Ngải Bình cười nói với cô ấy: "Cô gấp cái gì, cô với lão Vương còn có thể chờ thêm hai năm."
Thẩm Lệ Thanh: "Nhìn các cô đều có con, tôi không tham gia náo nhiệt sao được."
Triển Ngải Bình: "Cô như vậy gọi là gió chiều nào theo chiều đó, vẫn nên suy nghĩ kỹ càng khi nào muốn có con."
"Cũng không phải là vội vã muốn có con, mà là anh Vương nhà chúng tôi không nhìn nổi, anh ấy và chủ nhiệm Lý cùng chạy tới nói với tôi, nói tôi một không có con, hai không làm việc, mỗi ngày ở nhà không ra gì."
Triển Ngải Bình hỏi cô ấy: "Vậy chính cô nghĩ như thế nào?"
"Ở nhà một mình lâu, quả thực rãnh rỗi đến phát sợ, muốn đi ra ngoài làm việc, lại không có công việc gì tốt, hoặc là đi làm giáo viên, hoặc là đi làm y tá, tôi không dám học y, tôi cũng không dám làm y tá, tôi mà tiêm cho người ta ấy hả? Tôi sợ cây kim tiêm, tôi cũng không muốn làm giáo viên tiểu học."
"Bây giờ tôi cũng rất sầu, cô bảo tôi nên tìm việc hay là sinh con trước."
Triển Ngải Bình nói: "Cô sinh con xong lại đi làm thì phiền lắm, nếu không thì thích ứng với công việc trước đi?"
Thẩm Lệ Thanh: "Tôi không muốn đi làm."
Triển Ngải Bình không nhịn được cười: "Có phải chủ nhiệm Lý tới làm công tác tư tưởng cho cô mấy lần rồi không, chị ấy hẳn chưa từng thấy người nào không muốn đi làm như cô."
"Đúng vậy, bây giờ thanh niên trí thức lên núi xuống nông thôn cũng không phải chỉ vì trong thành phố thiếu việc làm sao? Nhiều người trẻ tuổi, từ sáng đến tối không có công việc phù hợp…" Thẩm Lệ Thanh thở dài một hơi: "Tôi quả thực rất không tự trọng, đủ loại công việc mà tôi đều không muốn làm."
"Ngẫm lại còn không bằng mang thai đi."
Triển Ngải Bình: "… Người bạn Trần Viên kia của cô nói thế nào?"
Triển Ngải Bình cảm thấy Trần Viên này không có lòng tốt, nhưng có lẽ cô ta có thể đốc thúc một con cá mặn.
"Trần Viên à, cậu ấy khuyên tôi đi tìm việc làm, lần trước không phải có một công việc đứng trực gian hàng thực phẩm sao? Tôi tặng nó cho người khác, tôi cũng không muốn làm cái này, Trần Viên cũng bảo tôi đừng làm, nói công việc này vừa cực vừa mệt."
Ở trong cái nhìn của người bên ngoài thì công việc đứng trực gian hàng thực phẩm chính là một công việc tốt.