Triển Ngải Bình vội vã xua tay: "Em không làm được công việc của Hội Phụ nữ đâu."
"Em rất có thiên phú, có gì không thể làm? Lúc nên ba phải thì ba phải, tìm chỗ khoan dung độ lượng, mọi chuyện chỉ nhìn một điểm, em có thể làm, em nhìn chủ nhiệm Lý chị đây xem, bây giờ chị không có xúc động nào, không có chuyện lớn gì có thể dọa chị."
Triển Ngải Bình khen tặng chị ấy vài câu: "Em còn chưa tu luyện tới trình độ của chủ nhiệm Lý đâu."
"Nói nhiều vậy rồi, chị cũng nên đi thôi." Lý Ngọc Hà xoa mũi, "Bây giờ mối họa lớn trong lòng chị đã giải quyết, chị cũng nên thở phào nhẹ nhõm, đúng rồi ——"
"Tiểu Triển à, em biết bắt mạch cho người ta thật hả? Chị nghe người ta nói y thuật của em cũng không tệ, em còn biết Đông y, bệnh của vợ đoàn trưởng Khương cũng là nhờ em chữa?"
"Chủ nhiệm Lý, chị có thể nghi ngờ những điểm khác của em chứ tuyệt đối đừng hoài nghi y thuật của em." Triển Ngải Bình thuận miệng trò chuyện với chị ấy hai câu.
"Vậy em cũng xem cho chị đi, chị nghi ngờ hai ngày nay chị bị bệnh, làm gì
cũng không thoải mái, cũng không có khẩu vị, chị không tiện tới bệnh viện… Chỗ nào trên thân thể cũng không thoải mái." Chủ nhiệm Lý che giấu nhỏ giọng nói với Triển Ngải Bình.
Chị ấy nghi ngờ mình bị bệnh phụ khoa, bấy giờ phụ nữ bị bệnh phụ khoa rất ngại đi tìm bác sĩ, bởi vì không nói ra được, có thể nhịn thì sẽ nhịn.
"Chỗ nào cũng không thoải mái?" Triển Ngải Bình nhìn sắc mặt của chị ấy, trong nháy mắt hiểu ra, cô chớp mắt một cái, nghĩ thầm chủ nhiệm Lý đánh trống lảng nửa ngày còn không phải tới vì chuyện này sao.
"Em là bác sĩ nữ nên chị mới nói cho em, Tiểu Triển, chị biết em là đồng chí tốt, em hẳn sẽ giữ bí mật giúp chị."
Triển Ngải Bình gật đầu: "Em sẽ không tiết lộ việc riêng tư của người bệnh."
Triển Ngải Bình suy đoán chủ nhiệm Lý có khả năng bị bệnh phụ khoa.
Cô kiểm tra giúp chủ nhiệm Lý một lát, chủ nhiệm Lý mới vừa rồi còn nói mình không sợ chuyện gì thì lúc này trái tim cũng treo lơ lửng, hỏi cô làm sao vậy.
Triển Ngải Bình: "Thì cũng chẳng có gì… Chỉ là ngoại thương."
"Hà?"
"Em lấy ít thuốc cho chị, các chị vào thời điểm này cẩn thận một chút." Sắc mặt Triển Ngải Bình không hề rung động chút nào, biểu thị mình là người từng trải, cô rất bình tĩnh.
"À, à." Lần này chủ nhiệm Lý đỏ bừng mặt, "Lão già đáng chết nhà chị không biết nặng nhẹ."
Triển Ngải Bình: "… Chủ nhiệm Lý, em lại bắt mạch cho chị nhé?"
"Được, được."
Chủ nhiệm Lý mặt đỏ tim đập: "Bác sĩ Triển, chị sẽ không có chuyện gì chứ?"
Lần này Triển Ngải Bình cũng không dễ nói ra miệng, "Chủ nhiệm Lý, nếu không thì chị vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra đi, em sợ em nói ra, chị có thể sẽ đánh em, mắng em là lang băm."
"Bác sĩ Triển, em nói đi, xem em nói kìa, một chủ nhiệm Hội Phụ nữ như chị đâu thể động tay động chân."
Triển Ngải Bình bình tĩnh nói: "Chủ nhiệm Lý, chị có thể sắp làm mẹ rồi."
Lý Ngọc Hà ngượng ngùng nở nụ cười: "Làm mẹ? Chị đã làm mẹ từ lâu, con chị cũng lớn rồi."
Triển Ngải Bình: "Chị vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra đi."
Người nào người nấy đều lần lượt mang thai.
"Lần trước em nói Tiểu Thẩm mang thai, là em nói nói đúng, nhưng tại sao em có thể nói chị cũng mang thai, chị đã lớn tuổi rồi, chị làm sao mang thai ——" Lý Ngọc Hà cũng sắp bị cô hù chết.
"Bảo ủy viên Trương đi bệnh viện với chị đi, không đi sau này cũng phải cẩn thận đứa nhỏ này một chút."
"Đừng quá mức." Bác sĩ Triển đã nói hết lời.
Mặt Lý Ngọc Hà xoạch một cái trắng bệch.
Vào đúng lúc này, chị ấy thực sự hi vọng Triển Ngải Bình là lang băm, đã chẩn đoán sai, chị ấy làm sao có thể mang thai chứ?
Lý Ngọc Hà ngơ ngác trở về nhà, nói chuyện này với ủy viên Trương.
Ủy viên Trương hùng hổ nói: "Y thuật của Tiểu Triển không tốt rồi, sao lại khám bệnh lung tung thế, em đã lớn tuổi, bao nhiêu năm không có tin gì, sao có thể chứ?"
"Chậc —— Em cũng cảm thấy vậy." Trước kia Lý Ngọc Hà còn chưa nghĩ đến chuyện đó, bây giờ bị Triển Ngải Bình nói ra, chị ấy càng nghĩ càng kinh hồn bạt vía, hoàn toàn không dám nghĩ tới.
Quả thực lòng như tro tàn.
"Xuỵt, lão Trương à, trước tiên anh chớ lộ việc này ra ngoài." Nếu như bị người khác biết, bản mặt già của Lý Ngọc Hà chị ấy sắp phải vứt sạch hết, chị ấy vẫn cần mặt mũi gặp người.
"Em sợ cái gì, cái này có gì khó nói, không phải là Tiểu Triển chẩn đoán sai sao?"
Ủy viên Trương hoàn toàn không coi là chuyện lớn gì: "Những người có xuất thân quân y như bọn họ đều hơi lang băm, thường xuyên chẩn đoán sai, giống như lão Tôn đấy, toàn nói lời vô căn cứ."
"Lão Trương à, anh hùng hổ nói người nào thế?"
Quân y Tôn nhà kế bên miệng rộng, lỗ tai cũng thính, đây này đã nghe thấy lời của ủy viên Trương, quân y Tôn nói: "Tôi vừa vặn muốn đến nhà anh nói chuyện thì nghe thấy có mấy người nói bậy bạ ở sau lưng."