Triển Ngải Bình cũng không nghĩ tới mấy người liên tiếp mang thai, còn đều để cô đụng phải, cẩn thận ngẫm lại, chuyện này tuy rằng trùng hợp nhưng không tính là quá trùng hợp, ai bảo cô là bác sĩ chứ, ai bảo cô và Tần Lan Phương, Thẩm Lệ Thanh đều kết hôn cùng một năm, kết hôn cùng năm, lần lượt mang thai, đây là chuyện cực kỳ bình thường.
Hơn nữa đụng phải Lý Ngọc Hà, Lý Ngọc Hà bất ngờ mang thai, Triển Ngải Bình đoán có lẽ là bởi vì chủ nhiệm Lý lớn tuổi, hai vợ chồng cảm thấy không thể mang thai, cũng không có làm biện pháp an toàn gì nên lần này mới bất ngờ mang thai.
Còn Hà Linh Linh, kinh nguyệt của Hà Linh Linh không đều, do cô ta có thể chất không dễ mang thai, nhưng cô ta và Tạ Thuật đã kết hôn mấy năm, mang thai cũng bình thường, lúc hai vợ chồng Triển Ngải Bình dọn nhà, tần suất nhà cách vách cãi nhau thấp hơn lúc trước không ít…
Có lẽ là tâm trạng cô ta thả lỏng, đứa nhỏ này đến một cách tự nhiên.
Triển Ngải Bình nói với Hà Linh Linh: "Lúc trước cô không dám đi bệnh viện, bản thân từng thử vài bài thuốc dân gian giúp mang thai cũng không khiến cô có con?"
Sắc mặt Hà Linh Linh căng thẳng, khuôn mặt cô ta lộ vẻ do dự, cuối cùng vẫn gật gù: "Đúng, từng thử rất nhiều lần."
Cho nên cô ta không chịu tin tưởng mình mang thai.
Trước đó vì mang thai, cô ta từng lén thử không ít bài thuốc dân gian giúp mang thai, không dám nói cho người khác biết, nhưng đều không thể có con.
Hiện tại rõ ràng cô ta đã từ bỏ, Triển Ngải Bình lại nói cô ta có con.
"Làm sao cô biết? Tôi, tôi thật sự mang thai?" Cảm xúc của Hà Linh Linh làm sao cũng không bình tĩnh được, chuyện này đối với cô ta mà nói thật sự là một tin tức ngoài ý muốn.
"Con cái đến chính là duyên phận, chăm sóc thân thể mình thật tốt, an tâm sinh con đi."
Hà Linh Linh vội la lên: "Trước đó tôi ăn vài món lạnh, có thể ảnh hưởng không tốt đến con không?"
Triển Ngải Bình cười động viên cô ta: "Sau này chú ý một chút."
"Tôi thật sự có con rồi?" Tâm trạng của Hà Linh Linh quá kích động, cô ta bắt đầu tiếp thu chuyện này, nước mắt không tự chủ chảy xuống, con mắt của cô ta đỏ hồng, giơ tay lau chùi một lần lại một lần, nhưng không lau sạch được, nước mắt trên mặt càng ngày càng nhiều.
"Tôi, tôi vẫn cho là tôi không mang thai được." Tính tình Hà Linh Linh kiêu ngạo bướng bỉnh, nhưng nội tâm cực kỳ không có cảm giác an toàn, kinh nguyệt cô ta không đều, sức khỏe kém, sau khi kết hôn mấy năm không có con, tuy rằng bề ngoài vô tư nhưng cô ta vẫn luôn để ý chuyện này.
Cô ta và Tạ Thuật cãi nhau phần lớn nguyên nhân cũng là bởi vì cô ta lo lắng đàn ông sẽ không cần một người phụ nữ không thể sinh con.
Không thể sinh con, bọn họ dựa vào hôn nhân "tình yêu" có thể kéo dài bao lâu?
"Tôi sợ Tạ Thuật bởi vì chuyện này mà ly hôn với tôi, vì thế tôi không muốn đi bệnh viện kiểm tra, lỡ như thật sự kiểm tra ra là bệnh của tôi, anh ấy bởi vì chuyện này ly hôn với tôi… Vậy tôi tình nguyện cãi nhau ly hôn với anh ấy."
"Nhưng mỗi lần chúng tôi cãi đi cãi lại vẫn không có cách nào chia tay với đối phương." Nội tâm Hà Linh Linh hoảng loạn, trong lòng cô ta đè nén chuyện này giống như một quả bom treo lơ lửng ở trong lòng, chỉ lo việc này sẽ nổ tung vào một ngày nào đó.
Bọn họ còn trẻ, hiện tại không vội có con, nhưng gia đình Tạ Thuật càng ngày càng thúc giục, nếu như cô ta không mang thai được, khó đảm bảo sẽ không ép Tạ Thuật ly hôn với cô ta.
Sự kiêu ngạo của Hà Linh Linh không cho phép mình bởi vì không sinh được con mà bị vứt bỏ.
"Mỗi ngày tôi cãi nhau với anh ấy nhưng vẫn không chia tay được ——" Hà Linh Linh nói năng lộn xộn, tâm trạng của cô ta quá kích động, âm thanh mang theo nghẹn ngào, nước mắt nước mũi không tự chủ chảy xuống.
Triển Ngải Bình đưa cho giấy ăn cho cô ta, Hà Linh Linh nhỏ giọng cảm ơn cô.
"Nếu như cô vẫn không chịu tin, ngày mai đi bệnh viện kiểm tra, bảo Tạ Thuật nhà cô đi cùng, nhớ nhắc nhở anh ta, cô đang mang thai, hai người đừng cãi nhau nữa."
"Tôi còn không muốn ầm ĩ với anh ấy đây." Hà Linh Linh vừa khóc vừa cười, "Bác sĩ Triển, nếu không thì cô đi bệnh viện với tôi đi, nếu như bác sĩ nói tôi không mang thai, cô liền nói anh ta là lang băm."
Triển Ngải Bình bật cười: "Yên tâm, không thành vấn đề, cô chẳng qua là tâm tư quá nặng, lúc trước cứ kiềm nén ở trong lòng, trái lại không dễ gì mới mang thai, sau này thả lỏng tâm trạng một chút."
Hà Linh Linh gật đầu, cô ta nói cảm ơn: "Bác sĩ Triển, cô thật đúng là Tống Tử nương nương."