Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 249 - Chương 249. Lòng Háo Thắng 2

Chương 249. Lòng háo thắng 2 Chương 249. Lòng háo thắng 2

Triển Ngải Bình không nói gì nghẹn họng: "Cô cũng chớ nói lung tung, tôi không phải Tống Tử."

Là bọn họ nghi ngờ mình mang thai trước, cô mới có thể phát hiện bọn họ đã mang thai, làm cho bọn họ mang thai không phải là Triển Ngải Bình cô, là chồng của chính bọn họ.

"Tôi không bản lãnh làm cho cô mang thai."

"Cô có, cô có mà." Hà Linh Linh lau nước mắt, con mắt cô ta ửng đỏ, "Cám ơn cô, bác sĩ Triển."

Triển Ngải Bình trấn an cô ta vài câu, bây giờ Hà Linh Linh cực kỳ có thiện cảm với cô, "Bác sĩ Triển, nếu như cô làm chủ nhiệm Hội Phụ nữ thì tốt rồi."

"Tôi vừa nói chuyện với cô thì lập tức an tâm ngay, tôi cũng không muốn cãi nhau với Tạ Thuật."

Triển Ngải Bình lắc đầu: "Tôi cũng không bản lãnh đó, chức chủ nhiệm Hội Phụ nữ này vẫn nên để chủ nhiệm Lý làm, chị ấy giống như bùn, tôi á hả, cầm cây búa trong tay."

Hà Linh Linh phì một tiếng cười lên.

"Cô đó, mang thai rồi, chú ý một chút, đặc biệt là ở phương diện ăn uống…" Triển Ngải Bình nói với cô ta một vài việc cần chú ý trong lúc mang thai.

Hà Linh Linh nghiêm túc gật đầu, "Bác sĩ Triển, cô có viết không? Tôi ghi lại."

Triển Ngải Bình suy nghĩ chốc lát nói: "Nếu không thì bảo Tạ Thuật nhà cô chép sổ ghi chép của anh Cố nhà tôi đi, lúc trước tôi mang thai, anh ấy viết rất tỉ mỉ."

"Được, tôi nhất định bảo anh ấy ghi chép kỹ càng, anh ấy không chép tôi sẽ mắng anh ấy, tôi với đứa nhỏ cùng mắng anh ấy." Phụ nữ có thai cảm xúc tốt xấu chuyển biến cực nhanh, vào lúc này Hà Linh Linh vô cùng vui sướng.

Cô ta hận không thể lập tức kể chuyện này với Tạ Thuật.

"Bác sĩ Triển, tôi rất hâm mộ cô, hồi trước khi cô mang thai, tham mưu trưởng Cố rất tốt với cô, Tạ Thuật nhà chúng tôi phải học tập anh ấy nhiều hơn, đáng tiếc bây giờ hai người dọn nhà rồi, nếu không tôi sẽ bảo anh ấy đến nhà hai người học tập mỗi ngày."

Triển Ngải Bình nói: "Tạ Thuật nhà cô vẫn nên ở nhà chăm sóc cô và đứa nhỏ thì hơn."

"Đúng, tôi phải chèn ép anh ấy, tôi phải vươn mình làm chủ nhân, tôi muốn khiến anh ấy đánh cũng không thể đánh trả, mắng cũng không thể mắng lại."

Triển Ngải Bình cười: "Chỉ sợ cô không nỡ."

Hà Linh Linh kiên cường nói: "Ai nói tôi không nỡ chứ?"

"Làm hàng xóm của nhau hơn nửa năm, hai người cãi nhau đến độ khiến lỗ tai tôi mọc kén, số lần cô chịu thua, tôi nhớ là nhiều lắm đấy ——"

"Cô cô cô!" Hà Linh Linh thoáng chốc đỏ bừng mặt: "Số lần anh ấy chịu thua chắc chắn nhiều hơn tôi."

"Anh ấy luôn nói tôi cố tình gây sự, anh ấy mới là người cố tình gây sự thì có."

Triển Ngải Bình chậc chậc nói: "Chuyện của đôi vợ chồng nhỏ các cô tự trở về nhà từ từ nói đi."

Hà Linh Linh càng nhìn cô càng cảm thấy vô cùng đáng tin: "Bác sĩ Triển, cô thật sự thông tuệ, sau này hai chúng tôi có vấn đề tình cảm, tôi sẽ tới tìm cô."

Triển Ngải Bình từ chối: "Cô đừng đến, cô tuyệt đối đừng đến, tôi là bác sĩ chữa bệnh, không phân tích hòa giải vấn đề tình cảm cho người khác."

"Nếu như cô bị ốm hay đau nhức có thể tới tìm tôi."

Hà Linh Linh nghiêm túc nói: "Bác sĩ Triển, cô khiêm tốn rồi."

Triển Ngải Bình: "Tôi chỉ muốn làm tốt công việc của mình, làm một bác sĩ tốt."

Hà Linh Linh trò chuyện với cô vài câu rồi trở về.

Triển Ngải Bình thở phào nhẹ nhõm, đến xem Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên chỉ biết ăn rồi ngủ, hai nhóc này đúng là nặng hơn nhiều, cánh tay giống như ngó sen, vô cùng mềm mại và đầy đặn.

"Gọi con là Oa Bao Nhục, con cũng núc ních thịt thật đấy."

Triển Ngải Bình dịu dàng nở nụ cười, lại nhìn con gái, "Tiểu Thang Viên nhà chúng ta cũng thế, vừa trắng vừa mềm, mẹ có thể nuốt trọn con trong một nốt nhạc."

Cô cúi đầu hôn lên mặt con gái, cô nhóc cũng nhếch môi cười nhìn mẹ ủi đến ủi đi, xúc động đòi ăn.

"Hai nhóc quỷ tham ăn."

*

Cố Thịnh xử lý công văn ở trong phòng làm việc, anh xử lý một xấp điện báo, đề bút viết xoạt xoạt xoạt từng hàng chữ, dừng bút, khóa lại mọi thứ nên khóa, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Trước khi đứng dậy, anh cầm lấy một tấm hình trên bàn, là ảnh hai đứa bé chụp lúc đầy tháng, bên trên là anh và vợ mình ôm hai đứa nhóc, Triển Ngải Bình hơi nghiêng người, cười hạnh phúc tựa ở bên người anh.

Trong con ngươi của Cố Thịnh mang theo nụ cười dịu dàng, vô cùng lưu luyến nhìn bức ảnh mấy lần, sau đó đặt xuống vừa ngẩng đầu lên thì thoáng nhìn thấy đoàn trưởng Khương.

Bình Luận (0)
Comment