Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 250 - Chương 250. Lòng Háo Thắng 3

Chương 250. Lòng háo thắng 3 Chương 250. Lòng háo thắng 3

Đoàn trưởng Khương gõ gõ lên bàn anh, mặt không hề cảm xúc: "Có mấy người muốn đi thì đi nhanh lên, cứ ở đây xem ảnh, ảnh cậu đang xem hay là cho tôi xem chung với?"

Cố Thịnh nói: "Những gì nên viết tôi đều viết xong rồi, còn lại anh từ từ viết."

"Đợi lát nữa lại viết." Đoàn trưởng Khương xoa đầu, anh ta phiền nhất là cuối năm và đầu năm, một đống việc phải xử lý.

"Để cho tôi xem ảnh của cậu đi, xem hăng say thế."

Cố Thịnh thu lại: "Ảnh của vợ tôi và hai đứa con, có gì đáng để anh xem đâu?"

Đoàn trưởng Khương: "Cậu đến mức thế sao?"

Cố Thịnh: "Lúc trước anh từng xem trộm ảnh của tôi còn ngại không đủ hả?"

Đoàn trưởng Khương hừ một tiếng: "Sớm muộn gì tôi cũng có."

"Vậy anh cố lên." Cố Thịnh tiếp tục nói: "Anh muốn đuổi kịp hai nhóc con nhà tôi thì còn phải đợi thêm mấy năm nữa."

"Ai muốn sinh nhiều như vậy, tôi chỉ cần một đứa."

"Cũng tốt." Cố Thịnh nghĩ thầm hai đứa nhỏ rống lên, khóc đến đau đầu, "Chừng nào thì anh trả lại sổ ghi chép cho tôi."

"Cậu gấp cái gì? Tôi chép từ từ." Trên thực tế đoàn trưởng Khương hoàn toàn không có ý định chép, anh ta muốn mặt dày chiếm cho riêng mình.

"Tiểu Cố à, cậu nói xem chúng ta là đồng đội bao nhiêu năm, cho tôi không được sao?"

"Đúng là không được." Cố Thịnh nghiêm túc nói: "Đây là tâm huyết tôi dốc sức viết ra lúc vợ tôi mang thai."

"Đoàn trưởng Khương, vợ anh sinh con cho anh, việc nhỏ như thế mà anh cũng không muốn tự tay làm, quá đáng thật."

Đoàn trưởng Khương tê cả da đầu, anh ta kiên cường nói: "Ai nói tôi không muốn làm, tôi đã chép được hơn phân nửa rồi."

Trên thực tế đoàn trưởng Khương chỉ chép phần đầu, anh ta thực sự không nghĩ tới, Cố Thịnh nói có một cuốn "sổ ghi chép" hơi dày một chút mà lại dày đến như thế, những con chữ lít nha lít nhít, nhìn mà anh ta đau cả đầu.

"Nếu như anh không vội chép, tôi mượn cho lão Vương chép trước, Tiểu Thẩm nhà anh ta cũng mang thai."

"Không không không, tôi chép trước, trong một đêm là tôi chép xong rồi."

Cố Thịnh gật đầu: "Được, tôi có việc đi trước đây."

"Cậu chờ một chút, cậu đừng đi." Ở trước mặt Cố Thịnh, đoàn trưởng Khương mở ra từng nút, cởi áo khoác quân trang ra.

Mày kiếm anh khí của Cố Thịnh nhíu lại: "Anh muốn làm gì?"

"Cho cậu xem quần áo mới của tôi, quân trang mới phát, cậu xem đi, chị dâu cậu thêu cho tôi đó."

Đoàn trưởng Khương bày ra bộ quân trang của mình trước mặt Cố Thịnh, để anh nhìn hoa văn trên vạt áo mình, phía trên may một miếng vải màu xanh lá, dùng kim thêu tên đoàn trưởng Khương.

Bởi vì quân trang của mọi người đều không khác nhau mấy, vì đề phòng xảy ra lẫn lộn, rất nhiều người sẽ làm ký hiệu rất nhỏ ở trên quần áo, hoặc là vẽ ký hiệu, con số, hoặc là thêu tên của mình.

"Chị dâu cậu tự tay thêu, cô ấy mang thai, tôi bảo cô ấy không cần vội làm cái này mà cô ấy càng muốn làm, tôi cản cũng không cản được… " Lúc đoàn trưởng Khương nói lời này mặt mày hớn hở, vẻ mặt muốn khoe khoang tràn ngập tình cảm không lời nào có thể miêu tả được.

Nếu anh ta không muốn khoe khoang thì anh ta hà cớ gì phải cởi quần áo trước mặt anh.

"Ngoại trừ cái này vẫn còn những cái khác, quần thì may ở đây."

Mặt Cố Thịnh không hề cảm xúc: "Anh đừng cởi, tôi không có hứng thú xem, tôi bận chạy về nhà chăm đứa nhỏ rồi."

Tham mưu trưởng Cố nghĩ thầm bộ đồ của anh còn không đẹp bằng tã của con tôi.

"Đừng mà, cậu đừng vội đi, chúng ta nói nhiều hơn chút đi."

"Được, tôi nói chuyện với anh." Cố Thịnh xoay người bệ vệ ngồi xuống ghế, nhướng mày nói: "Chúng ta nói về bức ảnh đi, tôi có ảnh của vợ tôi từ nhỏ đến lớn, anh có không?"

"Ngày ấy tôi đi nhận giấy kết hôn với vợ tôi, chúng tôi đi xem phim, anh có đi xem phim với vợ anh không?"

"Ngoại trừ tấm hình này, tôi còn những tấm khác, anh có muốn xem hay không?"

Đoàn trưởng Khương: "Cậu ——"

Đoàn trưởng Khương nghĩ thầm tôi mới không có hứng thú xem ảnh của cậu, "Chúng ta nói tới quần áo đi."

"Lần tới nói về quần áo, giờ chúng ta nói về ảnh chụp."

Đoàn trưởng Khương: "…"

Không nói chuyện ăn ý nhiều hơn nửa câu.

Cố Thịnh thoát khỏi đoàn trưởng Khương, anh về đến viện gia chúc, đón gió huýt sáo hai tiếng, trong lòng cũng cân nhắc, tham mưu trưởng Cố xách cái túi xanh trở về, bên trong đựng quân trang mới phát, trong nhà còn nhiều quân trang, anh đặt ở đây, vẫn chưa vội lấy về.

Anh còn chưa tới cửa nhà mình, lập tức bị người ta gọi lại, quay đầu nhìn lại, là Tạ Thuật.

Trước kia làm hàng xóm, hai người bọn họ cũng không trò chuyện nhiều.

Tạ Thuật nâng mũ, anh ta nói thẳng: "Tham mưu trưởng Cố, anh có thể cho tôi mượn quyển sổ ghi chép của anh không?"

Cố Thịnh: "…"

Bình Luận (0)
Comment