Trên mặt Tạ Thuật cũng lộ vẻ khoe khoang không nói ra được: "Vợ tôi mang thai."
"Chúc mừng chúc mừng."
"Cùng vui cùng vui." Tạ Thuật cười cười: "Còn phải cám ơn bác sĩ Triển nhà anh, vợ của tôi nhờ cô ấy khám ra… Linh Linh nói bác sĩ Triển là Tống Tử nương nương, còn lợi hại hơn Tống Tử Quan Âm trong miếu nữa."
Cố Thịnh: "Thật sao? Trùng hợp thế."
"Cám ơn, sau này hai ta trao đổi nhiều hơn, tôi phải học tập theo anh."
Cố Thịnh gật đầu: "Quyển sổ ở chỗ đoàn trưởng Khương, vợ anh ta mới mang thai, cậu cũng có thể đi trao đổi với anh ta."
Tạ Thuật do dự nói: "Tôi sợ anh ta không muốn nói chuyện với tôi."
"Cậu nói chuyện về quần áo với anh ta, anh ta chắc chắn đồng ý nói chuyện với cậu, tôi đi về trước."
Cố Thịnh tạm biệt anh ta, về tới nhà, nhìn thấy sữa bột và kẹo sữa Đại Bạch Thỏ đặt trong góc, hỏi cô: "Vợ, ai tặng vậy?"
"Hà Linh Linh, hàng xóm cũ đó, cô ấy bảo em khám bệnh cho cô ấy, em phát hiện cô ấy mang thai… Sau đó đi bệnh viện xác nhận, tặng nhiều đồ tốt cho em, em không muốn cô ấy còn cố gắng nhét cho em, đồng chí Cố à, sữa bột trong nhà chúng ta giờ mọc tràn lan như cỏ dại rồi."
Rất nhiều người đưa sữa bột, sữa bột trong nhà phải xếp thành núi nhỏ, cũng do thời đại này không có gì sản phẩm dinh dưỡng gì có thể tặng, tặng tới tặng lui cũng chỉ có đường trắng, hộp trà, thịt hộp, sữa bột, mạch nha, kẹo sữa Đại Bạch Thỏ…
Triển Ngải Bình lột một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ bỏ vào miệng, cô cũng lột cho Cố Thịnh một viên: "Ăn đi, cả nhà đều toàn mùi sữa."
Cố Thịnh cắn vào trong miệng một cái, anh trực tiếp nhai, nhai hai lần, Cố Thịnh hôn một cái trên mặt Triển Ngải Bình: "Đâu chỉ là sữa bột mọc tràn lan như cỏ dại, ai từng nghĩ ba ngày không gặp, Bình Bình nhà ta đã thành Tống Tử Bình Bình rồi."
Triển Ngải Bình che đầu: "Việc này anh đừng nói ra, chậc —— ai biết các cô ấy xếp hàng mang thai chứ, viện gia chúc nhà này, ngoại trừ quân nhân, cũng chỉ có vợ quân nhân, không có bệnh nặng gì khác, cũng chỉ còn lại mang thai."
"Rõ ràng mang thai không phải chuyện lớn."
Cố Thịnh cười: "Đều bị em phát hiện mang thai nên mới thành chuyện lớn, Tống Tử Bình Bình của chúng ta nói ai thì người đó mang thai."
"Anh nói một tiếng Tống Tử Bình Bình nữa là em sẽ đạp anh đó, đừng trêu chọc em." Triển Ngải Bình nhảy lên ôm lấy cổ của anh, đu cả người ở trên người anh chơi đu quay, từ sau khi khi dỡ xuống hai bao quần áo trên người, Triển Đại Bình Bình cô lại người nhẹ như yến rồi.
Triển Ngải Bình siết ở trên người anh, thân thể mềm nhẹ mà mạnh mẽ, thuận thế bò lên trên lưng của anh, cả người cưỡi lên bả vai Cố Thịnh, cô dùng hai chân làm dáng muốn ghìm lại cổ của Cố Thịnh, uy hiếp nói: "Lại nói lung tung nữa thì răng rắc."
Cố Thịnh đè chân cô lại: "Đứa nhỏ cũng không cưỡi trên cổ em, ngược lại em cưỡi rất trơn tru…"
Tham mưu trưởng Cố thở dài một hơi: "Chỉ sợ đứa nhỏ học theo răm rắp."
"Anh nói với đứa nhỏ, đây là vật cưỡi chuyên dụng của em, lúc trước tham mưu trưởng còn nói không sợ hai tiểu bá vương mà, giờ sợ à?"
"Không sợ không sợ, anh có gì phải sợ, anh chỉ sợ mẹ của đứa bé giống như con khỉ, dẫn đến trong nhà có thêm hai con khỉ con."
Triển Ngải Bình cười vỗ mặt anh, thân thể của cô thả lỏng ngã về phía trước, Cố Thịnh đón cô vào trong lòng: "Đội thể thao đã thiếu mất Triển Đại Bình Bình em rồi."
Triển Ngải Bình nói: "Đoàn xiếc thiếu mất hai ta."
"Anh nấu cơm đây, đúng rồi, giao cho đồng chí Triển một nhiệm vụ." Cố Thịnh móc quân trang mới phát xuống cho cô xem, Triển Ngải Bình nghi ngờ nói: "Làm sao vậy? Quân trang mới à, anh vội mặc hả?"
"Đúng vậy, vội mặc." Cố Thịnh trải quần áo ra: "Nghe nói nữ binh các em làm việc cẩn thận, em đã xuất ngũ rất nhiều năm, thấy tay nghề của vẫn chưa mất, vá tên làm ký hiệu cho anh đi, anh làm việc đây, đợi lát nữa nấu cơm cho em ăn."
Triển Ngải Bình chỉ chỉ mình: "Anh bảo em thêu tên cho anh?"
"Anh còn cố sức vác cái túi to như thế về?"
Cố Thịnh thuận miệng nói: "Thêu lên hết."
Triển Ngải Bình nâng quai hàm: "Thêu lên rồi anh khoe cho ai xem?"
Vừa nhìn khung cảnh này, Triển Đại Bình Bình biết ngay nhất định là có quỷ, nhất định là muốn đi khoe khoang với người ta, người đàn ông này thật là hiếu thắng, ôi trời.
"Cho đoàn trưởng Khương xem, anh ta mỗi ngày bảo anh xem quần áo của anh ta, ngày hôm nay còn cố ý cởi quần áo cho anh xem."
Triển Ngải Bình: "… Lẽ nào anh cũng muốn cởi quần áo cho anh ta xem? Anh chỉ có thể cởi quần áo cho em xem thôi."