Cố Thịnh nở nụ cười: "Ừ, anh mới không cởi quần áo cho anh ta xem, anh chỉ cho vợ xem thôi, em sờ cơ ngực này đi, có rắn chắc không."
Triển Ngải Bình cạn lời: "Anh cũng quá tự luyến."
"Đều là luyện vì em." Cố Thịnh nháy mắt với cô: "Em không phát hiện sau khi kết hôn thân thể của anh càng thêm rắn chắc sao? Đặc biệt luyện thêm vì em đó, có thích hay không?"
Tuy rằng muốn phản bác anh nhưng Triển Ngải Bình vẫn thành thực nói: "Thích thích, duy trì đi."
"Biết ngay em là Triển Đại Bình Bình háo sắc mà."
Triển Ngải Bình: "Được được được, em háo sắc."
Cô thừa nhận, cô thích dáng người của Cố Thịnh, sờ nhiều phạm tội sao? Dù sao cũng là chồng của mình mà.
"Vậy em mau cầm kim đi, may quần áo cho em."
"Tự mình động thủ ăn no mặc ấm." Triển Ngải Bình cười anh: "Ngược lại anh lại không cởi cho đoàn trưởng Khương xem, là em thêu hay là anh thêu thì có khác nhau đâu? Tự anh thêu sau đó nói là em thêu."
"Anh năm, anh phải tăng thể diện cho em, em thấy anh thêu rất đẹp."
Cố Thịnh: "Phải là em tự tay vá, Bình Bình, không thể không có lương tâm."
"Được được được, thêu cho anh." Triển Ngải Bình cười đi cà nhắc hôn dưới cằm anh, "Đi làm cơm đi, đừng để vợ anh bị đói."
Cố Thịnh nặn nặn mặt cô, xoay người đi nấu cơm.
Triển Ngải Bình cầm lấy kim thêu tên cho anh, đã rất lâu không làm việc này, có hơi ngượng tay, trước tiên Triển Ngải Bình cắt một miếng vải xanh biếc, phủ một bên lại thêu tên lên.
Cô dùng kim một cách thành thục, Cố Thịnh nấu ăn xong, cô đã thêu được một cái. Cố Thịnh cũng không vội ăn cơm, đến gần xem, Triển Ngải Bình đè lại không cho anh xem, "Anh phải bảo đảm trước với em, không cho phép đoàn trưởng Khương xem nhãn tên này."
"Làm sao vậy?" Cố Thịnh nhíu mày: "Vợ em thêu cái gì thế?"
Triển Ngải Bình đỏ mặt, vừa nãy cô cực kỳ sáng tạo, còn thêu một hình "trái tim", bây giờ nhìn lại thực sự có hơi ngốc.
Cố Thịnh đẩy tay cô ra, nhìn thấy tên của mình, lại nhìn trái tim lấp kín, bên cạnh còn có một chữ Triển nho nhỏ, ánh mắt anh sáng ngời, tán dương: "Vợ em thật là khéo tay, không hổ là bác sĩ, kỹ năng thêu thùa may vá rất điêu luyện."
"Mỗi một cái đều thêu như thế đi."
"Anh còn biết xấu hổ hay không, nếu như bị người ta xốc lên nhìn thấy sẽ mất mặt anh đấy."
Tuy rằng thêu ở bên trong, ngày thường sẽ không bị người ta nhìn thấy, khó bảo đảm lúc lộn quần áo sẽ không bị người ta phát hiện, vậy cũng quá mất mặt.
"Chỉ cái này thôi, mấy cái khác nghiêm chỉnh một chút, đồng chí Cố, anh cũng phải đứng đắn lên, đều đã là cha người ta rồi."
Cố Thịnh thất vọng: "Được thôi."
"Cái này anh tìm cơ hội khoe cho đoàn trưởng Khương xem."
"Anh đừng, anh tuyệt đối đừng, anh không biết xấu hổ nhưng em vẫn cần mặt mũi." Triển Ngải Bình bị dọa đến nỗi trái tim nhỏ nhảy loạn, "Anh nói xem hai anh có trẻ con không? Đều là đám đàn ông già khú thành niên rồi, còn hay so đo mấy thứ này."
"Anh là đàn ông thành niên, đoàn trưởng Khương mới là đàn ông già khú."
"—— Ê a?"
"A a a!"
Hai vợ chồng vừa cãi nhau vừa ăn cơm, hai đứa bé cũng ồn ào theo, hai người ôm lấy mỗi đứa dỗ dành, "Giờ lại đói bụng à?"
"Ỉ* rồi, em ăn cơm, đồng chí Cố anh đi làm việc đi, đừng để hôi em, em muốn an tâm ăn cơm."
Triển Ngải Bình ôm chén ăn cơm bình tĩnh ăn cơm, cô vô cùng yên tâm với chồng mình.
"Thật thối, mệt em còn ăn được." Cố Thịnh che mũi, trước tiên anh rửa tay lại thay tã cho con.
Triển Ngải Bình xách khẩu trang y tế đeo cho anh: "Mau đeo lên."
"Em đeo giúp anh."
Triển Ngải Bình đeo cho anh, mình cũng đeo.
"Em cũng thật là người mẹ tốt, cái gì cũng chuẩn bị, khẩu trang y tế, ồ, băng gạc y tế làm tã trẻ con, ha… Không phải em còn muốn đeo găng tay vô khuẩn đấy chứ?"
"Đúng vậy, anh đã nhắc nhở em, lần sau chuẩn bị găng tay cho anh."
Cố Thịnh: "Nuông chiều em rồi, tay anh đã khử độc."
Triển Ngải Bình gật gù: "Bé cưng chúng ta nuôi rất khỏe mạnh."
Cố Thịnh thay miếng vải dính phân cho đứa nhỏ xong, anh trông nđứa nhỏ, Triển Ngải Bình ăn cơm trước. Cố Thịnh nhìn sắc mặt đứa bé: "Vợ, em ăn nhanh lên một chút, con gái em có lẽ đói bụng rồi."
"Cha nó dỗ trước đi." Triển Ngải Bình liếc nhìn đồng hồ: "Em đã đặt thời gian, còn chưa tới giờ."
Cố Thịnh: "…"
"Trẻ con giống như chim, ruột thẳng, ăn rồi ỉ* ỉ* rồi ăn."
Đợi đến khi Triển Ngải Bình ăn xong, đổi sang Cố Thịnh ăn cơm, hai đứa nhỏ ăn ngon lành, anh ở bên cạnh gảy cơm, Triển Ngải Bình nhìn anh cười: "Luôn cảm thấy như em đang cho ba con heo trong nhà ăn."
Cố Thịnh cười lắc đầu một cái.
"Chúng ta nuôi con cái rất tốt, đến ngay cả lão Tạ hàng xóm cũ còn tìm anh lấy kinh nghiệm, hỏi chép sổ ghi chép của anh."