Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 253 - Chương 253. Lòng Háo Thắng 6

Chương 253. Lòng háo thắng 6 Chương 253. Lòng háo thắng 6

Triển ngải Bình: "Anh cho anh ta mượn chép rồi à?"

"Đoàn trưởng Khương chưa chép xong, anh ta không muốn trả lại, còn muốn nuốt của anh."

"Như vậy thật quá đáng, cũng đừng để anh ta thực hiện được." Triển Ngải Bình có hơi không thoải mái: "Quyển sổ anh viết cho em, cho người ta mượn chép, có thể bị lật hư hay không, sau này còn phải giữ lại làm kỷ niệm đấy."

"Em yên tâm." Cố Thịnh ôm lấy vai cô: "Anh vẫn giữ lại bản chính, anh chép một bản cho người khác mượn."

Triển Ngải Bình: "Vẫn là anh tuyệt, anh chép không mệt à?"

"Trí nhớ tốt không bằng ghi chép nhiều, vừa chép còn có thể vừa ghi nhớ."

"Học sinh giỏi khó trách có thể thi đậu đại học." Triển Ngải Bình khen anh.

Cố Thịnh cau mày: "Cái gì gọi là học sinh giỏi?" Nghe không giống như từ hay cho lắm.

"Chính là vua học tập, khen anh đấy."

"Triển Đại Bình Bình cũng thế, sau này con chúng ta đều là học sinh giỏi."

Triển Ngải Bình thổn thức: "Cái đó thì chưa chắc."

Cha mẹ Thanh Hoa Bắc Đại cũng có thể sinh ra học sinh yếu.

"Sau này cha Cố dạy học cho con cũng đừng để bị tức chết."

"Cái này có gì đâu mà tức giận, anh chưa từng thấy nhà ai tức giận cả." Vào lúc này là giai đoạn đặc thù, cũng không ai quá để ý đến thành tích của con cái, kết quả học tập có tốt hay không đều không quan trọng.

Triển Ngải Bình: "Ai bảo con anh rơi vào thời điểm tốt chứ."

Chờ sau này khôi phục thi đại học, bọn nhỏ học tập cũng càng ngày càng nhiều.

Triển Ngải Bình nhìn chằm chằm hai đứa nhóc chỉ có thể bú sữa, nghĩ thầm cũng không cần quá vội vã tiêm máu gà[1], cô nặn gương mặt béo tròn của nhóc con, núc ních thịt, độ co dãn cũng tốt: "Sau này con em đừng quá bướng bỉnh là được."

[1] Là một từ thông dụng trên mạng, ám chỉ cách cư xử của những bậc cha mẹ "tiêm máu gà" vì con, để con đọc sách hay, đạt điểm cao, họ không ngừng sắp xếp việc học và sinh hoạt cho con.

"Em chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho bách tính đốt đèn à?" Cố Thịnh cười cô: "Bản thân khi còn bé rất bướng bỉnh, còn không cho con mình bướng bỉnh."

Triển Ngải Bình tức giận nói: "Chờ sau này con trai chọc anh tức giận đến giơ chân thì anh sẽ hối hận."

*

Sau khi chủ nhiệm Lý bị Triển Ngải Bình khám ra có thai, chị ấy không còn mặt mũi gặp người một quãng thời gian, sau này bình mẻ không sợ vỡ, mặt dày đi ra ngoài hoạt động, chị ấy còn bảo lão Trương nhà mình đưa ít đồ qua nhà họ Cố.

"Anh cũng đi chép lại quyển sổ của Tiểu Cố người ta đi." Chủ nhiệm Lý cũng nghe nói tới quyển sổ trong lời đồn, chị ấy rất tò mò, chị ấy cũng rất ngưỡng mộ cuộc sống của Triển Ngải Bình, nghĩ thầm mang thai ba đứa con rồi, lần này thế nào cũng phải được chồng mình hầu hạ.

Nên hưởng thụ một chút.

"Anh? Anh cũng đi?" Ủy viên Trương chỉ mình.

"Chuyện tốt anh làm ra, anh lại muốn buông tay mặc kệ, không phải anh muốn con gái sao?"

"Được thôi." Ủy viên Trương đáp một tiếng: "Không phải là một quyển sổ nhỏ thôi sao? Anh đi chép."

Chờ sau này khi ủy viên Trương thật sự nhìn thấy "quyển sổ nhỏ" mới phải khóc không ra nước mắt.

Ủy viên Trương tóm được Cố Thịnh, đưa hai túi đồ cho anh: "Chủ nhiệm Lý nói cho bác sĩ Triển nhà cậu, cảm ơn cô ấy, nếu như Tiểu Triển không nhận thì cô ấy sẽ xấu hổ."

Cố Thịnh gật đầu: "Tôi trở lại sẽ nói với vợ tôi."

Cố Thịnh mang đồ về nhà, ủy viên Trương đưa anh hai túi đồ, có hộp trà, còn có bột rễ sắn và khoai lang sấy, mặt khác còn có một khúc thịt xông khói.

"Vợ, của em, người ta trả nợ tiền chữa bệnh cho em." Cố Thịnh đặt đồ xuống, "Nhận đi, từ từ ăn, đều là đồ ăn."

"Trước đây lúc chúng ta mới vừa đến, mỗi ngày chủ nhiệm Lý đều tới tìm em, bây giờ cũng ngại tới nhà tìm em, bảo ủy viên Trương mang đồ cho em." Triển Ngải Bình nhìn đồ anh mang về.

Cố Thịnh nói: "Em nói xem không phải chủ nhiệm Lý chỉ là bị em phát hiện mang thai thôi sao? Sao còn ngại gặp em?"

Động tác trên tay Triển Ngải Bình ngừng lại: "Chuyện của đàn bà con gái, anh không hiểu."

"Được thôi, anh không hiểu."

"Có bột rễ sắn hả? Em rất thích ăn cái này, lần trước có nói với chủ nhiệm Lý, chị ấy còn nhớ nên lấy một ít cho em."

Trước đây Triển Ngải Bình rất thích ăn bột rễ sắn, bột rễ sắn có thể nấu trực tiếp thành cháo, cũng có thể thành bánh nướng mặn không nhân, chỉ cần thêm ít đường là nướng ra được một chiếc bánh óng ánh, cảm giác dinh dính, ăn rất ngon.

Cũng có thể dùng để làm món tráng miệng.

"Có tính hàn, ăn ít một chút." Cố Thịnh nhô ra từ sau lưng cô, nhắc nhở cô.

Triển Ngải Bình cười nói: "Bây giờ anh cũng coi như là nửa bác sĩ Đông y, chỉ là hơi xoàng."

"Để anh với Tiểu Muội ăn, không phải ngày mai Tiểu Muội qua à, năm nay Tiểu Muội cũng không về ăn tết, bảo con bé đến ăn tết với chúng ta." Bây giờ là tháng một năm 72, hai tháng nữa đón tết, Cố Tương Nghi nói không về nhà mà ở đây, Triển Ngải Bình muốn gọi cô ấy đến nhà ăn bữa cơm đêm giao thừa.

Bình Luận (0)
Comment