Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 254 - Chương 254. Lòng Háo Thắng 7

Chương 254. Lòng háo thắng 7 Chương 254. Lòng háo thắng 7

Cố Thịnh ghét bỏ nói: "Để xem vận may của nó có tốt không, lỡ như rút trúng ca trực ngay mùng một."

Trong bệnh viện, đón năm mới cũng phải có người trực, phần lớn là rút thăm, dựa vào may mắn rút xem trực ngày nào.

"Cũng có thể bảo con bé đổi với người ta." Triển Ngải Bình dùng cùi chỏ đẩy anh một cái: "Giờ anh cũng đừng cười nó, đợi sau đó tay vợ anh xui, ngày nào cũng rút trúng ca trực đêm 30 thì anh thảm rồi, cẩn thận tay trái em trúng trực đêm 30, tay phải em trúng ngay ca sáng mùng một."

Cố Thịnh cười che miệng của cô: "Cái miệng của em có thể ít nói lại hay không."

"Nói vài điều may mắn đi."

"Được được được, sau này hàng năm đều ăn tết với anh và con." Triển Ngải Bình cười ngã vào trong lồng ngực của anh.

Ngày hôm sau, Cố Tương Nghi đến nhà bọn họ, Triển Ngải Bình sớm đã làm món thạch sữa cho cô ấy, dùng sữa bột lá trà và bột rễ sắn xem như là món tráng miệng, "Em nếm thử đi, nếu như không đủ đường thì em lại thêm vào."

Miếng thạch óng ánh ngâm trong dòng nước trắng sữa, tràn ngập mùi sữa, múc vào trong miệng còn có hương trà, sau khi Cố Tương Nghi ăn thì rất thích: "Ăn ngon, chị dâu đúng là người có nhiều ý tưởng, nghĩ ra được rất nhiều món ăn ngon."

Triển Ngải Bình nói: "Sau này dùng sữa bò tươi làm thì còn ngon hơn."

"Em theo anh chị anh hồ ăn biển, sắp mập rồi."

Cố Thịnh nói: "Là em ở bệnh viện ăn tới mập, chứ anh với chị dâu em cũng không mập."

"Chị dâu em còn gầy đi."

Cố Tương Nghi: "…"

Cố Thịnh ghét bỏ nói: "Với cơm ở nhà ăn của bệnh viện các em sao em ăn được thế?"

"Bệnh viện chúng em có bác sĩ mới tới, nấu cơm rất ngon, em với hai y tá hợp lại ăn chung với anh ta."

Cố Thịnh: "Khó trách."

Cố Tương Nghi cười toe toét nói: "Không ngon bằng anh nấu, muốn ăn cơm anh làm, nhanh đi nấu ăn đi, nhà chúng ta hiếm khi có một người nấu ăn ngon."

Cố Thịnh nhíu mày: "Cũng đừng tới nhà anh sai khiến anh, cầm chổi đuổi em ra ngoài giờ."

"Có chị dâu em ở đây, anh dám không?" Cố Tương Nghi chạy đến sau lưng chị dâu mình núp, cô ấy ngồi ở bên nôi, cười híp mắt nhìn hai cháu nhỏ đáng yêu của mình.

"Bình Bình em xem, nó biết cáo mượn oai hùm, lúc không có em ở đây, ở trước mặt anh giống như một đứa cháu, có em ở đây rồi, cái mông cũng sắp vểnh lên trời, em gái anh chính là kẻ hai mặt."

Triển Ngải Bình lắc đầu một cái: "Hai anh em các anh có thể biểu hiện dáng vẻ chị ngã em nâng trước mặt con cái hay không."

Cố Tương Nghi tán thành: "Đúng thế, anh nhỏ, anh phải cưng chiều em, cưng nhiều vào! Mẹ của em sinh năm thằng con trai các anh mới có một đứa em gái là em đấy."

Cố Thịnh không thèm nhìn cô ấy: "Em nằm mơ."

Triển Ngải Bình: "Không được, anh của em cưng chìu chị muốn chết!"

Cố Thịnh: "Anh thương vợ nhà anh, Tiểu Muội chỗ nào mát thì em đứng hóng ở đó đi."

Cố Tương Nghi ôm Tiểu Thang Viên: "Cháu gái nhỏ của cô, sau này ôm cô khóc, nếu như anh trai cháu bắt nạt cháu, cô làm chỗ dựa cho cháu."

Triển Ngải Bình nói: "Con gái của chị làm sao bị anh nó bắt nạt được."

Cố Thịnh tiếp lời nói: "Chỉ có nó bắt nạt anh nó thôi."

Cố Tương Nghi trầm mặc.

Cố Thịnh nói: "Tiểu Muội à, cái này cần dựa vào năng lực và bản lĩnh cá nhân, đừng nghĩ em làm em gái là có thể không làm mà hưởng."

"Có từng nghe Khổng Dung nhường lê chưa, em nên hiếu kính anh trai."

"Anh, giữ mặt mũi đi."

Cố Thịnh nấu đồ ăn, Cố Tương Nghi sang nhà, anh vẫn làm vài món em gái thích ăn để tiếp đón cô ấy. Cố Tương Nghi ăn hết sức vui vẻ, Triển Ngải Bình nói với cô ấy: "Ăn tết có về nhà không, giao thừa ở nhà anh chị đi."

"Được." Cố Tương Nghi gật gù: "Cha mẹ em thì để hai người tự ăn tết đi."

Cố Thịnh nói: "Gọi điện thoại về đi."

"Nên gọi sớm, ngày đó người gọi điện thoại nhiều, chưa chắc xếp hàng được." Triển Ngải Bình suy nghĩ một chút nói: "Chọn lúc ít người đi."

Cố Tương Nghi nghĩ tới không thể đón tết cùng cha mẹ thì có hơi khó chịu, cô độc ở nơi đất khách quê người, mỗi lần đến lễ hội lại nhớ người thân, lúc ăn lễ vẫn rất khó chịu, nhưng cô ấy cũng chỉ khó chịu một lúc thôi.

Cố Tương Nghi kích động nói: "Em muốn cùng ăn tết với chị dâu Bình Bình của em."

"Còn có cháu trai cháu gái đáng yêu của em."

Cố Thịnh nói: "Đừng quên anh của em."

"Anh phải đi gác mà, đáng thương quá, em ăn tết với chị dâu giúp anh." Lúc đón tết, sĩ quan thay các chiến sĩ canh gác cũng là truyền thống tốt đẹp.

"Chị dâu em không cần em ăn tết cùng."

Triển Ngải Bình chống cằm: "Lỡ như chị cũng rút trúng ca trực ngay đêm thì sao." Đến cuối tháng một, Triển Ngải Bình cũng phải trở lại đi làm mấy ngày, bệnh viện chính là nơi không nghỉ cả năm, luôn phải có người canh chừng.

"Chị dâu, vậy em đi trực với chị, em có tác dụng hơn anh của em nhỉ?"

"Bớt đến đi."

Bình Luận (0)
Comment