Triển Ngải Bình trực tiếp đâm thủng quả bóng: "Bác sĩ Triệu, cậu ở đây giơ chân làm cái gì? Không biết còn tưởng rằng cậu ghen, thích kế toán Tần của chúng tôi đó chứ."
Tần Diễm Phương vung tay: "Bình Bình, cô nói linh tinh gì vậy."
"Cô ấy không nói linh tinh." Bác sĩ Triệu tức giận nói: "Tần Diễm Phương, cô muốn quen bạn trai thì quen tôi đi, không phải cô muốn tìm một bác sĩ nam còn trẻ à, hai ta ở bên nhau, sau này kết hôn cũng không cần dọn nhà, tụ lại sống tạm với nhau."
Tần Diễm Phương: "… Tôi không muốn tạm bợ."
"Cô không muốn sống tạm bợ với tôi, cô còn muốn tạm bợ với ai? Sau này cô đau bụng, tôi chữa cho cô, cô không đi ỉ* được, tôi cũng chữa cho cô, tôi biết dạ dày cô không tốt, tôi nấu súp cho cô, nếu như cô ngộ độc thức ăn, tôi rửa dạ dày cho cô ——"
Tần Diễm Phương nhảy dựng lên bịt miệng cậu ta: "Cậu câm miệng đừng nói nữa."
"Tôi quen ai cũng không quen cậu."
Sau khi nói xong, Tần Diễm Phương xoay người chạy đi.
Triển Ngải Bình nhìn mà than thở: "…"
Lần đầu tiên cô nghe tuyên ngôn tỏ tình "khủng bố" như thế.
Thấy cô ấy chạy, bác sĩ Triệu Kinh còn sững sờ ngay tại chỗ, hiển nhiên cậu ta còn chưa nói xong, Triển Ngải Bình thuận miệng cổ vũ cậu ta: "Mới vừa nãy tôi thấy Diễm Phương đỏ mặt, cậu mau đuổi theo đi, đừng lo lắng."
"À à." Bác sĩ Triệu đuổi theo.
Triển Ngải Bình nhìn bóng lưng hai người bọn họ, không nhịn được nói: "Sau này nhà hai người ăn trúng nấm độc, yên tâm, hai người ở bệnh viện, vẫn còn chúng tôi ở đây."
Giải quyết chuyện này xong, Triển Ngải Bình chạy đến bên cạnh Tần Lan Phương, Tần Lan Phương ở trong phòng thuốc, hai đứa nhỏ ở đây, hai nhóc con vừa ăn no, giờ đang ngủ say.
"Chị Tần, chúc mừng chị, có lẽ chị sắp có thêm em rể rồi."
Tần Lan Phương nghe vậy thì ngẩng đầu: "Là bác sĩ Triệu à, hai người bọn họ quen nhau rồi hả?"
"Nhanh vậy, chị cũng biết là bác sĩ Triệu hả?"
Tần Lan Phương cười: "Chị lại không phải đồ ngu."
"Người trong cuộc mơ hồ, người bên ngoài sáng tỏ." Triển Ngải Bình cười kéo ghế ngồi xuống, "Chờ chị sinh con, trông cả ba đứa nhỏ."
Tần Lan Phương thở dài nói: "Chị cũng không nghĩ tới chị còn kết hôn sớm hơn em gái, hi vọng em ấy có thể yên ổn với bác sĩ Triệu, sớm ngày thành hôn."
"Đến lúc đó trong bệnh viện chúng ta, trẻ con chạy đầy đất."
"Chờ toà nhà ở bệnh viện bên kia xây xong, làm thành một sân hình vuông, bọn nhỏ vừa vặn có chỗ chơi." Triển Ngải Bình nhớ đám trẻ trong đại viên khi còn bé đều kết bè kết lũ với nhau.
Tần Lan Phương vuốt bụng của mình, gật đầu.
Triển Ngải Bình và Tần Lan Phương nói một lúc, y tá Lan Lan lén lại đây, Lan Lan cười toe toét, cô ấy cũng kéo ghế nhỏ ngồi xuống, nói thẳng: "Bác sĩ Triển, cô giới thiệu bạn trai cho người ta à, nếu không thì cũng giới thiệu một người bạn trai cho tôi nhé?"
Triển Ngải Bình nghĩ thầm, cô lại còn tới tìm tôi à, cô vui vẻ: "Được, tôi giới thiệu bạn trai cho cô, hôm nay có hai đồng chí công an tới cô có thấy không?"
Lan Lan nói: "Hai người bọn họ đều là khách quen của bệnh viện, có gặp rồi."
"Hai người bọn họ cũng chưa có người yêu, nếu như cô muốn tìm bạn trai, tôi sẽ dẫn dây tơ hồng cho cô."
Lan Lan hiếm khi đỏ mặt: "Một người ở trên trấn, quen biết một chút cũng được."
Triển Ngải Bình hỏi: "Vậy cô thích người cao hay là người thấp?"
"Đều được, bác sĩ Triển, cô chọn một người cho tôi đi." Lan Lan lẫm liệt hiên ngang trở nên hàm súc lại nội liễm: "Bác sĩ Triển cô có kinh nghiệm, tôi nghe lời cô, cô nói xem tôi thích hợp với người nào?"
"Người thấp là Trần Nhất Minh, con người rất thú vị, nếu như cô ở cùng với anh ta, chắc chắn không thiếu niềm vui cuộc sống."
Dù sao cũng là người đi vệ sinh còn có thể vẹo cổ.
"Cậu ta đến bệnh viện chúng ta rất nhiều lần rồi."
Lan Lan: "...."
Triển Ngải Bình vừa thấy dáng vẻ đó của cô ấy càng thêm vui vẻ, nghĩ thầm những lời này rất hàm súc, rất nội liễm, còn cố ý cho cô chọn, rõ ràng là không cho cô cơ hội lựa chọn, Triển Ngải Bình cười nói: "Người cao không tệ, tôi cảm thấy thích hợp với cô, cậu ta hơi trầm tính, cô thì nói nhiều, hai người vừa vặn bù qua sớt lại cho nhau."
Lan Lan đỏ mặt: "Thật à, cô cũng cảm thấy hai tôi phù hợp hả?"
Triển Ngải Bình gật đầu: "Tôi dắt mối cho hai người, hai người làm quen nhau trước."
"Được." Lan Lan ngượng ngùng đồng ý.
"Con người cậu ta lấy giúp người làm niềm vui, tôi cảm thấy mọi thứ khác rất tốt, mỗi lần đều đưa đồng đội của cậu ta đến khám bệnh."
Triển Ngải Bình: "..." Cô nghĩ thầm trước hết là cần một đồng đội liên tục bị thương.